Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
Ốc | Qinzo
Chương 89
Anh muốn em
Mặc dù vì nguyên nhân này mà Tiền Duy bỏ lỡ rất nhiều vụ án và cơ hội kiếm lớn nhưng lúc này nghe Lục Tuân giải thích thì cô lại cảm thấy, nếu như vì lý do đó thì dù cô kiếm ít đi mấy vạn tệ thì cũng có thể chấp nhận được nhỉ?
“Xin lỗi, vì lý do cá nhân của anh mà em không được tiếp xúc với những vụ án của anh. Nhưng anh cũng đã tự nói với luật sư Trịnh nhờ cô ấy dẫn em theo trong những vụ án của cô ấy, còn rất nhiều vụ án khác giúp em rèn luyện năng lực nghiệp vụ mà anh thấy rất hợp với em, rồi nhờ những luật sự hướng dẫn em. Thật ra vào lúc trích phần trăm hoa hồng cuối năm, phần của em luôn cao hơn tất cả mọi người trong văn phòng.”
“Anh trích thêm cho em đúng không?”
“Ừ.”
Tiền Duy kinh ngạc đến tức giận: “Lục Tuân ơi Lục Tuân, anh có biết nguyên tắc kinh doanh của một văn phòng luật là gì không? Đó là không nuôi người nhàn rỗi! Anh tự móc tiền túi để đãi ngộ em như vậy không sợ bị phá sản à?”
“Anh nuôi được.”
Tiền Duy nghẹn lời, hiếm khi cô có cơ hội dạy dỗ Lục Tuân nhưng ai ngờ lại bị anh phản công ngược lại, nhưng không may là anh lại nói đúng, anh quả thật có thể nuôi được cô…
“Vậy sao anh không tỏ tình lần hai sớm hơn?” Tiền Duy nhớ đến chín năm trời xui đất khiến bị bỏ lỡ đó thì chỉ muốn khóc: “Tỏ tình lần một dù thất bại, chẳng lẽ anh không thể tỏ tình với em lần nữa à?”
“Anh đã hỏi Lục Sênh, nếu tỏ tình lần đầu bị từ chối thì tỏ tình lần hai trong thời gian ngắn sau đó cũng không có hi vọng.” Lục Tuân cụp mắt: “Thà rằng trước tiên tạo cho cô ấy thói quen có mình bên cạnh, cho đến một ngày cô ấy quen với sự tồn tại của anh, khi đó tỏ tình mới thành công. Nếu tỏ tình dồn dập quá, không chỉ bị từ chối mà còn khiến con gái thấy phản cảm, không làm bạn bè được nữa.”
Tiền Duy dở khóc dở cười: “Lục Tuân, anh còn ít bạn nữa à? Nếu theo đuổi con gái, không theo đuổi được thì làm bạn bè gì nữa? Phải theo đuổi đến cùng thì thôi! Thất bại cũng không sao, chí ít anh cũng đã từng cố gắng, không thì sao được gọi là thanh xuân?”
“Anh không thể thất bại.” Lục Tuân nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Duy, nói rõ từng chữ: “Với em, anh không chịu được nếu thất bại.”
Giọng Lục Tuân vô cùng dịu dàng nhưng cũng rất kiên định: “Tiền Duy, em phải biết rằng anh là người cực kỳ cố chấp, trong công việc như thế và trong tình cảm cũng vậy, trong từ điển của anh không có từ thất bại. Anh, Lục Tuân, thích em, năm năm anh chờ được, chín năm anh cũng chờ được. Lần đầu tỏ tình thất bại, không sao, anh sẽ ở bên cạnh em, đến khi em quen với sự tồn tại của anh, dựa vào anh, thích anh mới thôi.”
“Vậy anh không sợ anh cứ chờ cứ chờ, em sẽ thoát FA mà kết hôn trước sao?”
Lục Tuân lại khá tự tin trong vấn đề này, cười nói: “Không thể đâu.”
“Khoan đã, Lục Tuân, tối nào anh cũng bảo em ở lại làm thêm giờ với anh đến tận đêm là cố ý hả? Làm em không có thời gian ra ngoài gặp đàn ông khác, đúng không?”
Lục Tuân ho khụ khụ, bình tĩnh phủ nhận: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Mặc dù thái độ rất đoan chính nhưng ánh mắt Lục Tuân lại không dám nhìn về phía Tiền Duy. Đến lúc này cô mới hiểu hết, việc tăng ca hoàn toàn là chiêu trò của Lục Tuân, anh cố ý để cô không thể kiếm được bạn trai! Nhưng bộ não chết tiệt của cô lại lầm tưởng rằng Lục Tuân đang báo thù vì cô giúp Tiền Xuyên đào góc tường nhà anh…
Rốt cuộc đã tháo gỡ hết hiểu lầm, Tiền Duy cũng thừa nhận những sai lầm ngu ngốc của mình với Lục Tuân, đến lúc đó anh mới biết vụ tỏ tình tự biên tự diễn của Mạc Tử Tâm và những hiểu lầm trước nay của Tiền Duy về mình.
“Trước kia em không nghĩ Mạc Tử Tâm sẽ tự biên tự diễn, bởi vì vụ ‘tỏ tình’ đó mà em vẫn luôn tưởng anh thích cô ấy, anh phủ nhận chuyện đó vì sĩ diện thôi. Lần này trong lúc hôn mê, dưới sự kích thích của thuốc và ký ức, chuyện tỏ tình của Mạc Tử Tâm cũng được lật lại.” Tiền Duy trợn mắt: “Có lẽ em cũng rất để ý đến chuyện này, vô ý thức cảnh tượng trong đầu em lúc đó được phóng đại vô hạn đến từng chi tiết, cho nên thực sự em đã từng nghi ngờ về tính chân thật của việc tỏ tình?”
“Vậy thì hãy nói là trong tiềm thức của em thì em hi vọng lần tỏ tình đó chỉ là giả.” Lục Tuân nhìn chằm chằm vào Tiền Duy, bỗng cười lên: “Tiền Duy, có lẽ em thích anh trước khi em nhận ra lâu rồi. Có thể biết chuyện này khiến anh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cứ có cảm giác mục tiêu phấn đấu của đời này đều hoàn thành hết rồi.”
“Nhưng mà em vẫn thấy tiếc lắm.” Tiền Duy lại tiếc nuối: “Nếu như chuyện hiểu lầm được tháo gỡ sớm hơn thì chúng ta sẽ không lỡ nhau chín năm, rõ ràng chúng ta có thể yêu nhau từ năm mười chín tuổi! Mười chín tuổi đấy! Thanh xuân tuổi trẻ tràn đầy sức sống! Mặc dù anh của năm 19 và anh của năm 28 vẫn là một người nhưng em vẫn thấy không cam lòng khi bỏ lỡ anh của năm mười chín tuổi.”
“Trong ảo giác của em, thì em và anh 19 tuổi đã yêu nhau à?”
“Đúng thế.” Tiền Duy lầm bẩm: “Anh hồi 19 tuổi đáng yêu hơn bây giờ nhiều, thẳng thắn, ngây thơ trong sáng, nói năng ngọt như mía lùi, trẻ trung sung sức…”
“Thế em và anh của 19 tuổi đã làm những gì?”
“Nhiều lắm, hẹn hò ăn cơm, cùng nhau tự học, cùng đi xem phim, cùng nhảy Tăng-gô, cùng tham gia cuộc thi nhà luật sư tương lai của khoa, tham gia hoạt động tuyên truyền phổ biến pháp luật, còn cùng đi học, cùng đi siêu thị mua đồ, cùng nhau nấu cơm, cùng xem bóng đá, cùng tập thể dục thể thao, cùng diễn kịch… Dù sao cũng giống như những cặp đôi yêu nhau thời đại học khác thôi!”
Có lẽ là hết hiểu lầm rồi khiến Tiền Duy sướng quá quên mình, mở miệng khen không ngớt anh của tuổi mười chín một lúc lâu, say sưa trong dư vị tình yêu của tuổi 19 ba mươi phút thì mới nhận ra chính chủ 28 tuổi đang ngồi đây, mặt mày rất khó chịu.
“Hai người cùng nhau nấu cơm?” Sắc mặt Lục Tuân hơi kỳ lạ.
Tiền Duy không nghĩ gì mà gật đầu: “Đúng thế, trong tưởng tượng của em, anh tuổi mười chín là chàng trai có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, hiền huệ ngoan ngoãn.”
“Không, đây không phải điểm mấu chốt, quan trọng là hồi chúng ta 19 tuổi đều ở ký túc xá của trường, xin hỏi em và anh nấu cơm ở đâu? Tiền Duy, em thử giải thích cho anh nghe nào.”
“Ơ…” Tiền Duy bỗng lo lắng, xong rồi! Cô nghĩ, cô vui quá quên mình, quên mất năng lực tư duy và logic của thằng nhóc Lục Tuân này biến thái cỡ nào.
“Còn cùng nhau đi mua đồ ăn?” Lục Tuân không cho phép cô biện minh: “Em nói thật đi, trong tưởng tưởng của em, có phải em đã làm chuyện gì không nên làm với anh năm 19 tuổi không?”
“…” Tiền Duy gãi đầu: “Ơ! Hình như đầu em hơi choáng, chắc là do di chứng…”
“Em diễn dở lắm.” Lục Tuân nào có dễ dàng bỏ qua cho cô mà thừa thắng xông lên: “Ở chung à?”
Tiền Duy xua xua tay: “Không không! Không có đâu!”
Nhưng sắc mặt Lục Tuân không tốt lên mà càng nguy hiểm hơn: “Vậy thì là tình.một.đêm rồi!”
Tiền Duy vô thức phủ nhận: “Lục Tuân, em cảnh cáo anh, anh đừng nói linh tinh, em báo cảnh sát đấy!”
“Không phải tình một đêm, chẳng lẽ là tình nhiều đêm?”
Tiền Duy như chú thỏ bị thú dữ Lục Tuân ép không có đường lui, cuối cùng cô che mặt nói: “Một đêm! Chỉ một đêm thôi!”
“Không ngờ trong lòng em đã có ý nghĩ xấu xa với anh từ lâu rồi, trong tiềm thức còn rất phong phú nữa.”
Tiền Duy che tai, mặt đỏ bừng: “Anh đừng nói nữa!”
Lục Tuân cười lạnh: “Vừa rồi em còn khen anh của năm 19 tuổi lắm cơ mà, có phải thích anh của năm 19 tuổi hơn anh bây giờ không?” Giọng anh nghe có vẻ kỳ lạ: “19 tuổi, cơ thể vẫn còn dẻo dai tươi trẻ nhỉ.”
Tiền Duy trợn mắt há mồm, thằng nhóc Lục Tuân này ngây thơ thật đấy, ghen cả với bản thân mình nữa?! Có lẽ cô hiểu anh rất rõ cho nên nghĩ anh năm 19 tuổi cũng rất giống với tính cách của anh trong hiện thực, cho dù anh bao nhiêu tuổi thì vẫn là vại dấm chua to đùng.
Đối với việc này, Tiền Duy đành dở khóc dở cười: “Từ hôm nay trở đi em sẽ chép kinh Kim Cương! Tồn thiên lý diệt nhân dục [1], được không!”
[1] Tồn thiên lý, diệt nhân dục: Dục vọng của con người phải có mức độ.
Lục Tuân ngẫm nghĩ, mím môi, nói hai chữ khó có thể khiến người vừa lòng: “Không được.”
“Vậy thì phải làm sao?!”
Lục Tuân không trả lời Tiền Duy, anh chỉ đứng lên, cúi người hôn Tiền Duy đang ngồi trên sofa.
Nụ hôn triền miên ướt át, chỉ một nụ hôn đã khiến trái tim Tiền Duy hoàn toàn loạn nhịp, mặt đỏ bừng nhìn Lục Tuân phóng đại trước mặt, xung quanh đều là hơi thở của anh, mùi hormon mạnh mẽ tự nhiên, mùi của đàn ông, mùi của Lục Tuân.
Một nụ hôn kết thúc, Tiền Duy chỉ cảm thấy tay chân mình mềm nhũn không còn chút sức nào. Cô nằm xuống sofa, nhìn Lục Tuân đang nằm phía trên mình, hơi thở hổn hển.
Mà Lục Tuân luôn bình tĩnh tự tin thì lúc này cũng đang thở dốc như Tiền Duy. Anh nhìn cô.
“Em đã hưởng thụ thân thể năm 19 tuổi rồi, có muốn thử trải nghiệm của năm 28 tuổi không? Không phải nằm mơ mà là người thật việc thật?”
Anh vừa nói, tay vừa cởi từng nút áo của mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiền Duy.
Vẻ mặt Lục Tuân kết hợp với giọng nói trầm thấp của anh lúc này khiến trái tim Tiền Duy như muốn nổ tung, cô hoàn toàn không có cách nào nói lời từ chối anh.
Cô chỉ cười, nhìn Lục Tuân với đôi mắt long lanh đen láy, sau đó cô vươn tay túm lấy carvat của anh, khiến hai người càng gần nhau hơn. Cô như một loài dây leo có độc xinh đẹp quấn trên người Lục Tuân, hai tay cô vòng qua cổ anh, mái tóc cô rủ xuống bên tai Lục Tuân, bầu ngực căng tròn ép ngực Lục Tuân. Tiền Duy như mỹ nhân rắn uốn éo anh, cô khẽ cười rồi cắn nhẹ vành tai anh.
“Muốn.”
Chỉ một chữ đơn giản đã khiến sự tự chủ anh vốn kiêu ngạo đã hoàn toàn sụp đổ, Lục Tuân lập tức buông vũ khí đầu hàng.
*****
[Phư] : Thật ra chương này rất dài và đoạn sau là phần hơi nhạy cảm nên mình đã tách chương này thành 2 trang , nếu bạn không muốn đọc H thì đọc tới đây và đọc tiếp chương 90 cũng không sao hết, còn ai muốn đọc phần tác giả viết thêm thì các bạn bấm vào số 2 tròn tròn bên dưới để sang đọc phần 89.2 nhé ^^
--------------------------------------------
Lục Tuân đổi bị động thành chủ động, kéo Tiền Duy xuống khỏi người mình rồi đẩy ngã cô xuống ghế sofa, động tác khá thô bạo.
Anh cứ nằm trên người Tiền Duy như thế, nhưng dù vào giây phút này, trên gương mặt tuấn tú đó vẫn mang vẻ lạnh lùng thần thánh không thể xâm phạm, tiếc là dù có một gương mặt rất cấm dục, song động tác lại hoàn toàn trái ngược.
Tay Lục Tuân thăm dò vào bên dưới bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Tiền Duy, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh nhưng lại như khơi lên ngòi lửa trên thân thể Tiền Duy. Lục Tuân dùng tư thế như đang đàn piano để vuốt ve cơ thể cô, những cơn run rẩy khiến Tiền Duy bất giác oằn mình theo bản năng. Nhân cơ hội đó, bàn tay Lục Tuân lại như được voi đòi tiện, lẻn vào trong áo ngực của Tiền Duy.
Cũng trong lúc ấy, bàn tay kia của Lục Tuân kéo tay Tiền Duy, từ từ đè xuống thân dưới của mình, lúc này Tiền Duy mới phát hiện, bộ phận dưới quần tây của đối phương đã sớm dựng đứng.
Lục Tuân nằm bên vai Tiền Duy, cố gắng kìm nén tiếng thở dốc của mình: “Cứng thế này rồi, em phải chịu trách nhiệm.”
Anh vừa nói vừa cúi người xuống, hôn lên mặt Tiền Duy, bàn tay đang xoa nắn ngực Tiền Duy chợt rời đi, nhưng chỉ trông khoảng thời gian ngắn ngủi Tiền Duy có thể nghỉ ngơi đó, Lục Tuân đã vén áo ngủ của cô lên, đôi tay kia lại thăm dò vào trong nội y. Tiền Duy thoáng phân tâm, tới khi phản ứng lại thì thấy ngực lành lạnh vì lộ ra ngoài, Lục Tuân đã hoàn toàn cởi sạch ràng buộc cuối cùng ở trên ngực cô.
Tiền Duy vô thức toan dùng tay che lại, nhưng động tác của Lục Tuân đã nhanh hơn. Hai mắt anh tối sầm, một tay giữ chặt Tiền Duy, một tay rút cà vạt của mình ra, bàn về sức lực, Tiền Duy không phải là đối thủ của anh. Chẳng mấy chốc, chiếc cà vạt tối màu đã quấn quanh cổ tay Tiền Duy, thắt nút lại nhưng không thắt quá chặt phòng Tiền Duy bị đau, có điều cũng đủ để kìm hãm hai tay cô cử động.
Cuối cùng lần này cũng không có yếu tố bên ngoài nào có thể che lấp hai mắt và hai tay của Lục Tuân nữa rồi, đồi ngực trắng nõn tròn trịa cùng vòng eo thon thả yêu kiều của cô đập thẳng vào mắt Lục Tuân.
Lục Tuân như si mê đồi ngực trắng mịn, anh giơ tay xoa nắn, lực không nhẹ không nặng song ngập tràn sắc dục. Tiền Duy cắn chặt môi, nhưng tiếng rên khêu gợi vẫn tràn ra qua khóe môi cô.
“Kêu lên đi.” Lục Tuân của giây phút này như biến thành một người khác, trút bỏ vẻ nghiêm túc trước sau như một của mình, anh trở nên nguy hiểm xấu xa, dịch lại gần Tiền Duy, “Anh thích nghe em kêu.”
Như thể khiến Tiền Duy buông thả hoàn toàn, khi Tiền Duy không còn sức lực chống đỡ, Lục Tuân lại kích thích cô mạnh hơn.
Anh khom lưng ngậm lấy bên ngực Tiền Duy, hai mắt nhìn cô chằm chặp, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua ngực cô, mút mát trêu ghẹo hai điểm gồ lên trước ngực cô. Lục Tuân nhẹ nhàng dùng lực, Tiền Duy chỉ thấy cơ thể đã không còn là của mình, thấy sâu trong cơ thể có cảm giác ngứa ngáy xa lạ khó kìm nén.
Cuối cùng Tiền Duy cũng không nhịn được mà rên lên. Vào lúc này, cô tựa như chiếc đàn dương cầm vừa xuất xưởng, để mặc người chơi đàn là Lục Tuân gảy lên nhịp điệu xa lạ mới mẻ trên cơ thể cô.
Chẳng mấy chốc, Tiền Duy không mảnh vải che thân lồ lộ trước mặt Lục Tuân, còn Lục Tuân chỉ mới cởi quần, trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng đạo mạo nghiêm trang.
Trong mù mờ, Tiền Duy vô thức nhìn xuống bộ phận đã dựng đứng của Lục Tuân, kết quả là vừa nhìn đã khiến cô sợ tới mức suýt nữa hồn bay phách lạc.
Nếu như Lục Tuân 19 tuổi trong ảo tưởng của mình đã có kích thước đáng sợ, thì Lục Tuân của hôm nay nhất định không phải là người nữa rồi.
“Được rồi Lục Tuân, hay tối nay bỏ đi.” Tiền Duy tìm đại một cái cớ, “Có bao cao su không? Trong nhà không có bao cao su.”
“Cần gì bao cao su.” Lục Tuân bật cười, gương mặt tuấn tú bao phủ tà khí, anh gằn từng chữ một, “Dính thì sinh thôi, không phải em đã cầu hôn anh ở sân bay rồi ư?”
Giọng Tiền Duy nức nở run rẩy, cô vừa nhìn thân dưới của Lục Tuân vừa lùi về sau liên tục: “Không được, không vào được đâu, to quá, sẽ đau mất, em không muốn.”
Đáng tiếc ghế sofa quá nhỏ, chẳng mấy chốc cô đã không thể lùi được nữa, Lục Tuân nhanh chóng đè lên người cô, anh thở hổn hển, mang theo chút dụ dỗ: “Sẽ vào được, anh sẽ chầm chậm thôi.”
Đi đôi với lời của anh là hai ngón tay luồn vào trong cơ thể Tiền Duy, tay của Lục Tuân vốn luôn lạnh, bây giờ hai ngón tay lạnh lẽo vừa tiếp xúc đến hành lang của Tiền Duy, lập tức khiến cô run lên theo bản năng.
Lục Tuân đã nhẫn nhịn lắm rồi, không biết có phải là ảo giác của Tiền Duy hay không mà dường như chỗ kia của anh lại phồng lên, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén, khởi động màn dạo đầu cho Tiền Duy và cũng để nơi ấy “giãn” ra, hai ngón tay nhẹ nhàng khua khoắng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, khiến thân nhiệt người cô tăng cao.
Lục Tuân liếm lấy vành tai xinh xắn của Tiền Duy, một tay trêu chọc bên trong cơ thể Tiền Duy, còn tay kia vẫn không quên nắn bóp ngực cô. Giọng anh trầm khàn mất tự
Tiền Duy vốn chẳng phải là đối thủ của Lục Tuân, cô chỉ có thể nức nở xin tha, nhưng Lục Tuân chỉ bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục động tác trên tay, ngay tới Tiền Duy cũng cảm thấy thân dưới mình ướt át.
Cô khàn giọng: “Lục Tuân, có phải anh đã từng làm chuyện này với người khác không, vì sao lại điêu luyện như thế?”
Lục Tuân bật cười, để lộ hàm răng trắng sáng: “Tiền Duy, bắt đầu từ tuổi dậy thì, ở trong mơ, anh đã luyện tập chuyện này với em vô số lần rồi.” Anh hôn lên khóe mắt ngấn nước, nhưng giọng lại rất hung tàn, “Đã muốn làm thế với em từ lâu rồi, làm em khóc, vấy bẩn em.”
Song song với lời nói, cuối cùng ngón tay của Lục Tuân cũng rút ra khỏi cơ thể Tiền Duy, nhưng thay thế ngón tay là một thứ không biết to gấp mấy lần, thứ đó như vật sống mang theo hơi nóng, khẽ ngọ nguậy, đặt ở cửa vào bí ẩn bên dưới cơ thể Tiền Duy.
Lục Tuân lập tức tách hai chân Tiền Duy ra, gập lại thành hình chữ M. Động tác của anh rất mạnh mẽ, Tiền Duy không cách nào thoát được, hai tay của cô còn bị cà vạt trói, lúc này chỉ có thể trưng ra tư thế dạng hai chân đầy xấu hổ trước mặt Lục Tuân.
Trên trán Lục Tuân lấm tấm mồ hôi, anh nắm lấy bộ phận của mình, mắt nhìn Tiền Duy đau đáu, đi vào cơ thể Tiền Duy một cách chậm rãi nhưng đầy mạnh mẽ.
“Nhìn cho rõ anh đi vào em như thế nào.” Anh nằm trên người Tiền Duy, “Đây mới là người đàn ông của em.”
Tiền Duy chỉ cảm thấy khó chịu và đau nhức do trương lên, Lục Tuân tiến nhanh từng tấc một, cho đến lúc đạt tới độ sâu mà trước đó chưa từng khám phá, Tiền Duy có cảm giác trong cơ thể mình được lấp đầy, cả hai như được vớt lên khỏi mặt nước. Lục Tuân nắm tay Tiền Duy, mười ngón tay đan xen vào nhau, rồi sau đó anh bắt đầu di chuyển.
Hơi thở Tiền Duy trở nên gấp gáp, cô như một chú cá rời khỏi hồ nước, cảm thấy khô khốc: “Á… Nhẹ thôi, nhẹ thôi…”
Mới đầu Lục Tuân còn nghe theo lời Tiền Duy, nhưng chẳng mấy chốc đã mất khống chế, rút ra tiến vào ngày một tăng nhanh, đáng thương cho chiếc ghế cũ kỹ nhà Tiền Duy bị lực mạnh của Lục Tuân làm phát ra âm thanh “kẽo kẹt”, làm cô có cảm giác một giây sau chiếc ghế này sẽ sập xuống.
Lục Tuân như con sói hung ác, cơ thể của anh chôn giữa hai chân Tiền Duy, khiến cô không thể nào khép chân lại được, mà đương nhiên, bị Lục Tuân đè dưới người vào ra buông thả như thế, Tiền Duy chẳng có nổi sức để khép chân lại. Nhưng Lục Tuân lại chê chưa đủ, anh như động vật họ Mèo chộp được con mồi, không lập tức nuốt sạch con mồi mà chậm rãi đùa giỡn, anh lại bắt đầu gặn cắm bộ ngực của Tiền Duy đang đung đưa theo động tác của mình, để lại những vết hôn đỏ đậm trên vùng ngực trắng mịn của cô. Tiền Duy nức nở nhưng không chống cự được, đành mặc Lục Tuân giày vò cơ thể mình thành đủ tư thế xấu hổ.
Lục Tuân lại lần nữa tiến thật sâu thật nhanh vào cơ thể của Tiền Duy, nhưng ngay khi Tiền Duy dần quen với cảm giác được lấp đầy ấy thì anh lại xấu bụng rút ra.
Tiền Duy mở đôi mắt phủ nước, nhìn Lục Tuân như cầu cứu.
Lục Tuân không cử động, một tay anh đùa giỡn ngực Tiền Duy, một tay khác khuấy động bên trong ướt át của cô: “Hửm?”
Tiền Duy nhẫn nhịn, song vẫn chẳng nhịn được, cô nghẹn ngào đỏ mặt: “Vào đi.”
Rõ ràng Lục Tuân cũng nín nhịn lắm rồi, nhưng vẫn cứ cố tình không để Tiền Duy được như ý, giọng anh phập phồng: “Ai?”
“Anh…” Tiền Duy nhắm nghiền hai mắt, “Lục Tuân!”
Lục Tuân nằm bên tai Tiền Duy, “Vậy em nói cho anh biết, Lục Tuân là ai?” Anh hôn lên làn mi run run của cô, “Gọi đúng mới cho em.”
“Bạn trai.”
Nhưng Lục Tuân vẫn không nhúc nhích, “Không đúng.”
Bên trong cơ thể Tiền Duy như có mười nghìn con kiến bò ngang qua, khiến cô cảm thấy chỉ khi được lấp đầy mới có thể hóa giải, thế là cô dứt khoát buông thả dè dặt, cắn môi nói: “Chồng.” Vì xấu hổ nên âm thanh nhỏ như muỗi, đôi mắt ầng ậng nhìn Lục Tuân như cầu cứu, “Chồng vào đi.”
Ba chữ này khiến Lục Tuân không cách nào kìm nén nổi nữa, anh đẩy mông Tiền Duy ra, cố vào thật sâu: “Cho em cả.”
Lục Tuân không nói thêm gì nữa, trong không khí ngập tràn mùi xạ hương [2] thoang thoảng, tiếng thở dốc rên rỉ của Tiền Duy cùng tiếng “bạch bạch” của cơ thể chạm nhau, và cả âm thanh của những chiếc hôn triền miên.
[2] Mùi xạ hương ở đây ám chỉ mùi hương bài tiết từ cơ thể nữ, có sức hấp dẫn nhất với đàn ông.
Cử động của Lục Tuân như động cơ không biết mệt mỏi, đáng tiếc ghế sofa lại không chịu nổi thể lực của anh, *rầm* một tiếng, chiếc ghế sofa nhà Tiền Duy cuối cùng cũng tuyên bố tử trận.
Trong khoảnh khắc chiếc ghế bị gãy, Lục Tuân lập tức ôm Tiền Duy lăn xuống thảm, vì chuyện đó mà biến thành Tiền Duy ngồi trên người Lục Tuân, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế gắn liền nhau.
Tiền Duy vặn vẹo người muốn đứng dậy, nhưng Lục Tuân đã ấn cô xuống, cứ thế mà làm ở tư thế này.
Tiền Duy không chịu, cô thở gấp yếu ớt kháng nghị: “Dưới lầu, dưới lầu là phòng ngủ, của hàng xóm…”
“Thế thì em phải kẹp chặt anh vào.”
Tiền Duy còn chưa phản ứng kịp thì Lục Tuân đã ôm cô đứng dậy, anh vòng tay ra sau lưng Tiền Duy, một tay nâng mông cô lên, giữ nguyên tư thế đi vào phòng ngủ.
Tay của Tiền Duy vẫn chưa được tự do, cô phải dựa hẳn vào Lục Tuân mới không ngã xuống, nhưng sợ hãi khiến cô trở nên căng thẳng, càng khiến bên trong cơ thể siết chặt Lục Tuân.
“Chặt quá…”
Lục Tuân phát ra tiếng thở dốc trầm thấp khó nén, cuối cùng anh cũng không khống chế được nữa, đặt Tiền Duy dựa vào tường, lưng xoay về phía mình.
“Vểnh mông lên.”
Vừa dứt lời, Lục Tuân lập tức tùy ý ra vào từ phía sau cô.
Tiền Duy trần như nhộng, trên cơ thể trắng nõn chi chít những vết xanh đỏ, trên tường bên cạnh có treo một bức tranh, vì động tác rút ra đưa vào kịch liệt của Lục Tuân mà bức tranh kia cũng va đập liên tục vào vách tường.
Những điều đó khiến Tiền Duy cảm thấy xấu hổ tới cực điểm, có điều sự xấu hổ ấy lại khiến cơ thể cô ngày càng nhạy cảm. Lục Tuân nâng một chân cô lên, từ một bên đi vào trong cô. Tiền Duy cảm thấy dưới người đau nhức, bộ phận phái nam của Lục Tuân lúc ra lúc vào kéo theo chất lỏng ẩm ướt, cô như hóa thành một vũng nước, để mặc Lục Tuân đòi hỏi.
“Tiền Duy, sinh con cho anh đi.”
Lục Tuân vừa nói vừa tiến sâu vào Tiền Duy, bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.
Rốt cuộc khoái cảm cực hạn cũng khiến Tiền Duy khóc nấc lên, khi Lục Tuân rút ra khỏi người cô, theo động tác của anh, dưới thân Tiền Duy có dịch trắng đậm đặc chảy ra, chảy dọc xuống bắp đùi Tiền Duy, dáng vẻ ấy, muốn bao nhiêu dâm mỹ thì có bấy nhiêu.
Lục Tuân nghĩ, cuối cùng mình cũng khiến cô ấy khóc, làm bẩn cô ấy.
Ngay tại thời điểm Tiền Duy không còn sức lực, ngỡ rằng mọi thứ đã kết thúc, thì Lục Tuân lại ôm lấy cô: “Chúng ta có thể vào phòng ngủ làm tiếp.”
Tiền Duy tức khắc giãy giụa: “Lục Tuân, không phải sáng mai anh còn đi họp với khách hàng sao? Tối nay có chừng mực chút đi, phải giữ thể lực…”
“Em chưa từng nghe đến từ ‘thải bổ’ à?” Lục Tuân thấp giọng cười, “Em không biết trong tiểu thuyết võ hiệp, sau khi ‘thải bổ’ sẽ gia tăng công lực hả?”
Tiền Duy không cưỡng được Lục Tuân, hai người lại làm một lần nữa ở trong phòng ngủ. Rồi đã nói là sẽ tắm rửa cho Tiền Duy, nhưng Lục Tuân lại không nhịn được, tiếp tục làm ở trong bồn tắm.
Cuối cùng, ngay đến Tiền Duy cũng chẳng biết hai người đã làm bao nhiêu lần, cô chỉ biết rằng với khoái cảm mất hồn ấy, cả đời này mình sẽ không thể rời xa Lục Tuân nổi.