Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
[Nguyên Phương]
Chương 91
Dù thế giới này không đối xử dịu dàng với em thì vẫn còn anh đây
Tiền Duy ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, sau vài lời nhắc nhở của cô nàng, cuối cùng cô mới nhận ra bóng dáng ngày xưa trên gương mặt cô nàng.
“Tôi giảm cân rồi, đồng thời cũng nghe theo lời cậu, dồn hết sức lực vào phát triển khả năng diễn xuất, hiện tại những nỗ lực cố gắng cũng đã được đền đáp.” Lý Manh Yên tao nhã gẩy những lọn tóc dài, “Tôi luôn muốn gặp mặt trực tiếp để nói một tiếng cám ơn cậu.”
“Tôi từng cổ vũ cậu sao?” Tiền Duy vắt hết óc nhớ lại, nhưng cũng chẳng nhớ ra được gì cả, sau khi tỉnh lại từ lần hôn mê trước, vì sự kiện thư tình xấu hổ của Lục Tuân nên cô và Tiền Xuyên đã cùng nhau kiểm tra ký ức ngày đó, cũng vì ký ức của Tiền Xuyên, cô mới nhớ ra láng máng về Lý Lâm Lâm, cô nhớ mình đã từng gặp mặt Lý Lâm Lâm, cô nàng là một nữ sinh khá mũm mĩm, trước kia từng thích Tiền Xuyên, liều mạng theo đuổi anh, hành động rất khoa trương, sau đó có vài cảnh cũng phát triển tương tự như trong ảo mộng của cô.
Nhưng Tiền Duy không nhớ trong hiện thực mình đã từng có chuyện gì đó liên quan tới Lý Lâm Lâm, huống chi là cổ vũ cô nàng? Đây chẳng phải chỉ là chuyện trong ảo mộng thôi sao? Sao có thể là thật được?
“Thật ra cũng không phải cậu trực tiếp cổ vũ tôi.” Lý Manh Yên cười tươi, “Cậu còn chưa từng gặp tôi bao giờ, nên không có ấn tượng gì về tôi cũng bình thường thôi, những người có thể nhớ được Lý Lâm Lâm cũng khó lắm.” Cô nàng nháy mắt, “Trước kia tôi bị áp lực rất nhiều, chẳng biết từ lúc nào đã khiến bản thân mắc chứng bệnh chướng ngại nhân cách, không khống chế được bản thân sẽ phát tiết ra ngoài bằng cách làm quá mọi chuyện, lúc ấy tôi theo đuổi Tiền Xuyên khiến anh ấy gặp rất nhiều rắc rồi, có một ngày, tôi ở bên ngoài thư viện chuẩn bị bám theo anh ấy, thì bất ngờ nghe được cuộc trò chuyện của anh ấy và cậu, anh ấy khóc lóc kể lể nói tôi quấy rối anh ấy cho cậu nghe.”
“Có chuyện này sao? ? ?”
Lý Manh Yên khẽ gật đầu: “Lúc ấy tôi trốn trong lùm cây, ban đầu tôi còn tưởng rằng cậu sẽ giống như những người khác mắng tôi là đồ tâm thần không biết xấu hổ, nhưng cậu không làm vậy, cậu chẳng những không an ủi Tiền Xuyên, còn cười nhạo anh, sau đó thuận miệng nói một câu, ‘Cậu ta thích diễn như thế, nếu đi làm diễn viên không chừng sẽ là một nhân tài hiếm có đấy, mà cậu ấy chỉ cần giảm cân thôi, thì nhìn cũng xinh xắn mà’ . Câu nói này, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.” Lý Manh Yên nói đến đây, trong đôi mắt dần ngập nước cảm động, “Vì khi đó tôi rất béo, mà làm gì cũng khoa trương quái dị, nên không ai muốn chơi với tôi, mọi người cô lập tôi, nói xấu sau lưng tôi. Đó là lần đầu tiên tôi nghe được lời khen từ một người lạ, cậu không nhớ ra chuyện đó cũng rất bình thường, bởi vì tôi đối với cậu mà nói, chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của cậu, câu chuyện của tôi đối với cậu cũng chỉ là một nốt nhạc trầm lặng, nhưng chắc rằng cậu không biết, chỉ một lời nói thuận miệng vô tâm của cậu, đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi. Vì lời khen xa lạ nhưng ấm áp ấy, tôi đã cố gắng đối mặt với căn bệnh chướng ngại tâm lý của mình, tôi cắn răng giảm cân, tham gia câu lạc bộ kịch của trường, sau khi tốt nghiệp đã bước vào giới giải trí, tôi đổi sang nghệ danh như bây giờ, cố gắng từng bước một, từ một nhân vật qua đường chẳng ai biết tới, trau dồi diễn xuất của mình, cho tới ngày hôm nay, mọi sự cố gắng đều được đền đáp. Lúc ấy tôi đã thề, nếu như ngày nào đó tôi thành công, nhất định sẽ gặp mặt cậu nói lời cám ơn cậu tử tế.”
Trong lòng Tiền Duy vô cùng chấn động, cô vốn không nghĩ ra, chính mình thuận miệng nói một câu, vậy mà lại tạo ảnh hưởng với người khác như thế, có một câu nói rất đúng, ‘Bạn mãi mãi không biết những lời tốt đẹp bạn nói trong lúc vô tình sẽ là sự cổ vũ đến mức nào cho những người đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng. Cuộc đời dài rộng, cứ tốt bụng giúp đỡ mọi người, kết nối thiện duyên, cuối cùng cuộc sống sẽ cho bạn sự ngạc nhiên.”
Cô nhìn Lý Manh Yên trước mắt, xinh đẹp lại vô cùng tự tin, từ đáy lòng cũng mừng cho cô nàng, thật may mắn, vịt con xấu xí năm đó sau khi trải qua bao khó khăn thử thách, cuối cùng cũng lột xác trở thành nàng thiên nga rực rỡ xinh đẹp.
Tiền Duy chân thành nói: “Người cậu cám ơn không phải tôi mà chính là bản thân cậu, nếu cậu không phải là người kiên định mạnh mẽ, có thể cắn răng cố gắng giảm béo, dù có đóng vai phụ cũng chưa từng từ bỏ ước mơ của mình, thì dù ngày nào tôi cũng nói cổ vũ cậu trăm lần, thì cậu cũng thể thành công như ngày hôm nay được. Cậu có được cuộc sống như ngày hôm nay, là nhờ sự nỗ lực của chính cậu.”
***
Vì nhạc đệm từng theo đuổi Tiền Xuyên trước kia, hai người trò chuyện một lúc, cũng bắt đầu thân thiết hơn, Lý Manh Yên kể cho cô nghe không ít bát quái của giới giải trí, Tiền Duy cũng than thở không ít chuyện bực mình trong giới pháp luật, hai người đều là người thẳng tính, mới trò chuyện được một lúc, lại nhận ra gặp lần đầu như quen từ lâu, vô cùng hợp nhau.
Đáng tiếc Lý Manh Yên bây giờ đã là ngôi sao khá nổi tiếng, bận rộn với nhiều chương trình, ngồi được một lúc, quản lý của cô đã gọi điện tới giục giã, mặc dù cô nàng lưu luyến không rời, nhưng cũng đành phải chào tạm biệt Tiền Duy.
“Đúng rồi, cậu có thể cho tôi xin số của Tiền Xuyên không?” Lúc gần đi, Lý Manh Yên lại nhớ ra điều gì đó, “Ngày xưa còn trẻ không hiểu chuyện, đã quấy rầy anh ấy nhiều rồi, tôi muốn nếu tiện thì có thể mời anh ấy ăn một bữa coi như là xin lỗi.”
Tiền Duy khẽ gật đầu, tiện tay đưa số di động của Tiền Xuyên cho cô nàng, cô thầm nghĩ, nếu Tiền Xuyên mà biết Lý Lâm Lâm ngày xưa từng theo đuổi mình giờ đang là hồng hoa đán Lý Manh Yên, chỉ sợ sẽ trợn mắt há mồm, không biết làm sao, chỉ là nghĩ tới cảnh tượng đó, Tiền Duy lại rất mong đợi.
***
Sự việc coi như đã sắp xếp ổn thỏa, vừa tạm biệt Lý Lâm Lâm được một lúc, Tiền Duy đã nhận được cuộc gọi từ Lục Tuân.
Tiền Duy mau chóng ấn nút trả lời, vừa ấn xong trong lòng lại cảm thấy hối hận, vừa được vài giây đã nhấc máy thế này, từ góc độ người yêu mà nói thì ra vẻ mình đang ngồi chờ điện từ anh; còn từ góc độ của sếp mà nói, sẽ thể hiện cô đang rất rảnh. . . Tóm lại là không ổn, không ổn một chút nào.
“Tiền Duy.”
Song khi bên tai vang lên chất giọng trầm thấp từ tính của Lục Tuân, thì những lo lắng nãy giờ của Tiền Duy đã vứt hết ra sau đầu, cô tự an ủi mình, tình yêu chính là như vậy, ít đi sự giả tạo, nhiều thêm sự chân thành. . .
Cô nhìn xung quanh một lượt, hạ giọng nói: “Anh chờ em tìm phòng họp tránh mặt đã rồi sẽ nói chuyện cùng anh.”
“Sao phải tránh mặt?”
Tiền Duy có hơi xấu hổ: “Chuyện hai chúng ta đang hẹn hò, mọi người cũng không biết? Ban ngày ban mặt mà anh anh em em thế này, em cũng cảm thấy xấu hổ lắm.” Cô trốn vào phòng họp, “Được rồi, giờ anh nói đi.”
Lục Tuân khẽ cười: “Tiền Duy, anh đang định nói chuyện công việc.”
“. . .”
Tiền Duy bụng đầy tức giận như miệng cá nóc, cô nghĩ, Lục Tuân thầm mến mình nhiều năm như vậy, nhưng mình chẳng cảm nhận được gì, quả nhiên là có nguyên nhân cả, trên thế giới lại có như một tên đàn ông chẳng hiểu gì về lạng mãn như anh!
Ngay khi Tiền Duy đang mắng thầm anh trong bụng, Lục Tuân rốt cục cũng mở miệng.
“Trêu em thôi, anh chỉ muốn nói, hẹn hò với anh thì em không cần trốn tránh người khác như thế.” Giọng anh trầm thấp êm tai, Tiền Duy nhớ tới chuyện đêm qua, không nhịn được liền đỏ mặt.
Cô khẽ ho khan che đi sự xấu hổ: “Nếu đang trong giờ làm việc, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính đi, chuyện của khách hàng anh giải quyết sao rồi? Ngày mai có kịp về không?”
“Lúc sáng nay đến thành phố B, anh đã muốn về rồi.” Giọng Lục Tuân mát lạnh, “Đáng tiếc là không được, Tiền Duy, ngày mai anh không về kịp rồi, bên này xảy ra chút vấn đề, còn phức tạp hơn anh nghĩ, theo dự đoán thông thường mà nói, chắc sẽ phải ở đây khoảng ba ngày, nhưng anh nghĩ anh có thể tăng giờ
“Anh nhất định có thể giải quyết trong hai ngày rồi về.” Vì lời nói của anh, gương mặt Tiền Duy nóng rực, cô ho khan một tiếng, cố gắng để mình tỉnh táo lại, “Lục Tuân, năm nay em nhớ mà, hai ngày tới là sinh nhật anh, năm nay và những năm sau nữa, sinh nhật anh, em muốn ở bên cạnh anh cùng nhau đón sinh nhật.”
“Vậy ngộ nhỡ anh không về kịp thì sao?”
“Nếu anh không về kịp cũng chẳng sao, vậy em bay tới thành phố B là được.” Tiền Duy nghĩ rồi lại nói bổ sung, “Ngộ nhỡ em đến đó, mà anh không có thời gian cùng em dạo phố ăn cơm, vậy thời gian hôn nhau cũng phải có chứ, em bay ngàn dặm tặng anh nụ hôn, ngẫm lại anh đã thầm mến em chín năm, luôn cảm thấy em cũng nên thể hiện chút tình cảm chứ.”
“Tiền Duy, có thể ở bên em đã là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất năm nay của anh rồi.”
“Lục par này, miệng anh dẻo như kẹo kéo ấy.”
Nghe Tiền Duy chọc ghẹo, Lục Tuân cũng chỉ cười: “Nhẫn nhịn chín năm mới nói được nên có hơi nhiều; những lời muốn nói đã nghĩ nát óc, cho nên rất lưu loát.”
Đáng tiếc thời gian Lục Tuân gọi điện cho cô có hạn, hai người không nói được nhiều, Lục Tuân không nỡ tạm biệt Tiền Duy.
Cuối cùng, dường như anh nhớ ra gì đó nên nhắc nhở Tiền Duy: “Đúng rồi, trên bàn làm việc của anh có hồ sơ xin tư vấn của một khách hàng là kế toán viên cao cấp sở tài chính, hôm qua vừa gửi chuyển phát nhanh đến, em xử lý giúp anh đi.”
“Không thành vấn đề.”
Không cần Lục Tuân phải nói, ban đầu Tiền Duy cũng định vào phòng làm việc của anh, tài liệu của vụ án viện trợ pháp luật lần trước, Tiền Duy không biết trong đó có kẹp thư thổ lộ tin của anh, nên đã trả lại cho Lục Tuân, vì vậy tập tài liệu này giờ còn đang nằm trên bàn Lục Tuân, mà cô thì hoàn toàn không biết nội dung của bức thư tình thư hai này là gì. Mà Lục Tuân vì chuyện trước mắt, nên chỉ sợ cũng không có thời gian lập tức xử lý vụ án viện trợ pháp luật đó, Tiền Duy trước mắt không có việc gì cần xử lý, cô quyết định xử lý dứt điểm vụ án viện trợ pháp luật này.
Tiền Duy nghĩ thầm, đã bỏ lỡ bức thư tình đầu tiên, nói gì thì cũng phải đọc được bức thư tình thứ hai xem Lục Tuân viết gì.
Yêu em vạn năm? Anh thầm mến em đã lâu? Tâm duyệt quân hề quân bất tri? [1]
[1] Trích từ “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri”. Dịch nghĩa : Núi có cây, cây có lá . Trong lòng ta có người, nhưng người không hay.
Trong lòng Tiền Duy khá thích thú, cũng hơi tò mò, cô thầm nghĩ, Lục Tuân 28 tuổi, không biết sẽ thổ lộ theo phong cách nào đây.
Cô mang theo tâm trạng hưng phấn, bước vào văn phòng của Lục Tuân, lấy tài liệu tư vấn pháp luật, cũng tìm được tài liệu của vụ án viện trợ pháp luật để trên bàn, Tiền Duy ôm hai tập tài liệu trong ngực, ra khỏi văn phòng.
***
Tiền Duy khó mà miêu tả được tâm trạng mình lúc mở hồ sơ của vụ án viện trợ pháp luật. Cô mở từng trang đọc thật kĩ, tâm trạng ngũ vị trần tạp, vị khách của vụ án lần này là một người vợ muốn ly hôn, từ tình tiết vụ án và chứng cứ chi tiết chứng minh, cô là một người phụ nữ nhu nhược nhưng dịu dàng, vì phụ thân mê bài bạc, nợ người ta một số tiền lớn, để trả nợ, ba mẹ cô đã dùng cái chết uy hiếp cô, dùng tình thân bắt cóc cô, ép cô trở thành vật hi sinh, gả cho chủ nợ, cũng vì ba mẹ ngăn cấm, cô đã bỏ lỡ anh chàng nhà nghèo đã thầm mến cô mấy chục năm nhà bên cạnh. Nhưng sau khi kết hôn, lại gặp phải vấn đề bạo lực gia đình nghiêm trọng, nhẹ thì nhục mạ nặng thì bị đánh, vì đã có con nên cô ta muốn nhịn nhục vì con, nhưng không ngờ chồng cô lại càng làm trầm trọng. Bây giờ cô cũng quyết tâm ly hôn, nhưng dù đã lãng phí hơn nửa cuộc đời, anh chàng nhà nghèo thầm mến cô ngày xưa vì cô mà đến nay vẫn chưa lập gia đình. . .
Tiền Duy đọc lời khai của người trong cuộc, mặc dù chỉ qua vài ba câu chữ, nhưng cũng đủ khiến con người ta thổn thức, có đôi khi trong cuộc đời đã bỏ lỡ thì khó mà cứu vãn được, Tiền Duy đột nhiên cảm thấy bản thân thật may mắn, cô và Lục Tuân đã từng bỏ lỡ nhau chín năm, nhưng may mà mọi chuyện vẫn còn kịp.
Lật tiếp đến trang cuối cùng của hồ sơ vụ án, trang này là trang trắng, trên đó là vài dòng chữ cứng cáp, đó là chữ của Lục Tuân.
“Tiền Duy, anh biết trong mấy vụ án gần đây, mặc dù em đã rất cố gắng muốn giúp đỡ thân chủ của mình, nhưng vì hệ thống pháp luật nước nhà không rõ ràng, khiến đối thủ lách được luật và làm thân chủ em thua kiện, vì thế tâm trạng em mấy ngày nay không tốt, cảm xúc xuống dốc. Anh biết chắc em đang cảm thấy thế giới này thật tàn nhẫn cũng chẳng hề dịu dàng, nhưng anh muốn em hiểu, dù thế giới này không đối xử dịu dàng với em thì vẫn còn anh đây.”
“Tuy thế giới không hoàn mỹ, nhưng những luật sư như chúng ta, càng giúp đỡ nhiều người thì càng có khả năng thay đổi thế giới này, với vụ án này, anh tin em chắc chắn sẽ giúp thân chủ của mình giành được tỷ lệ phân chia tài sản tốt nhất, đồng thời anh cũng muốn nói với em, anh không muốn bỡ lỡ em như thế. Anh yêu em, vẫn mãi mãi yêu em.”
Tiền Duy cố gắng kiềm chế, nhưng nước mắt đã chảy xuống rồi.
Giai đoạn đó cô đang thua mấy vụ án liền, cô đã từng hoài nghi sự công bằng của pháp luật, cũng từng nghi ngờ khả năng nghiệp vụ của bản thân, khi ấy tinh thần sa sút nhiều, cô còn tưởng rằng mình che giấu rất tốt, nhưng hóa ra Lục Tuân vẫn luôn biết, anh vẫn luôn thầm lặng yêu thương quan tâm cô như thế.
Lúc này, cô rất muốn nói với Lục Tuân, cô cũng rất yêu anh.
*****
[Phư] : Ôi cái tên chương , sao lại không yêu thương chứ , cuộc đời nợ tôi một người chồng như Lục Tuân ????