Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
[Nguyên Phương]
Chương 93
Anh cũng muốn trải nghiệm cảm giác đi thuê khách sạn với bạn gái là như thế nào ?
Sinh nhật năm nay Lục Tuân tổ chức vui chơi cùng các đồng nghiệp trong sở, mọi người vô cùng hào hứng, cùng nhau đi KTV, cuối cùng ăn chơi náo nhiệt đến rạng sáng mới kết thúc, mặc dù Lục Tuân không quen với bầu không khí ồn ào trong KTV, nhưng nhìn Tiền Duy và các đồng nghiệp cùng nhau hát ca, thì trên mặt cũng tràn ngập ý cười, cứ như sau khi công khai quan hệ, ánh mắt anh nhìn Tiền Duy hoàn toàn không thèm che giấu nữa, Tiền Duy luôn cảm nhận được ánh mắt vừa dịu dàng lại nóng rực ấy, nên cô luôn có cảm giác mặt nóng bừng, chỉ sợ đừng nói là đồng nghiệp, ngay cả những người qua đường giáp, cũng có thể nhận ra tình ý của Lục Tuân với cô.
Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng. . . Tiền Duy nghĩ, cảm giác bất ngờ này cũng rất tuyệt.
Ban đầu hai người quyết định sau khi tan cuộc vui sẽ lại trở về thế giới của hai người, nhưng lại bị cuộc gọi của Lưu Thi Vận làm đảo loạn hết kế hoạch.
“Tiền Duy, mày đang ở đâu ?” Giọng Lưu Thi Vận cứ như vừa khóc xong, mặc dù cố gắng che giấu, nhưng Tiền Duy nhận ra tâm trạng cô đang xuống dốc.
“Sao thế?”
“Đêm nay tao không muốn ở một mình. Vừa rồi gọi điện thoại cho mày thì mày không nhận, tao hỏi đồng nghiệp của mày, thì họ nói mày đang ở KTV Tinh Huy, giờ tao đang ở dưới Tinh Huy chờ mày.”
Tiền Duy hơi lo, nửa đêm Lưu Thi Vận lại tới tận đây tìm cô, tuyệt đối là có chuyện, mặc dù Lục Tuân ở bên khiến cô cảm thấy tâm viên ý mã, nhưng Tiền Duy cũng không phải người thấy sắc quên bạn, cô kéo Lục Tuân mau chóng đi xuống lầu.
Lưu Thi Vận đang cô đơn ngồi trên bậc thang ngoài cửa ra vào, trong tay cầm chai đồ uống, hai mắt ửng đỏ. Cô nàng đưa mắt nhìn Tiền Duy và Lục Tuân đang nắm tay nhau, mắt lại càng đỏ hơn.
“Có phải tôi quầy rầy hai người không.” Cô hơi xấu hổ, cũng có chút thất vọng.
Tiền Duy nhận ra sự khác thường của cô, cô vỗ vai Lưu Thi Vận: “Làm bạn bè bao năm nay, quấy rầy gì mà quấy rầy, mày làm sao thế?”
Mũi Lưu Thi Vận chua chua, vẫn cố cậy mạnh nói: “Không sao, cũng chỉ là chuyện yêu đương thôi!”
Tiền Duy hơi kinh ngạc: “Mày hẹn hò lúc nào thế? !”
Lưu Thi Vận tránh không nhìn thẳng vào cô, giọng cô nàng ồm ồm nói: “Mới được hai ngày, vừa hẹn hò cuối cùng không nghĩ lại chia tay nhanh như thế.”
“Vì sao lại chia tay?”
“Đối phương bắt cá hai tay!” Lưu Thi Vận vừa nhắc đến chuyện đó, thì nghiến răng nghiến lợi, “Hắn ta còn cam đoan với tao là chỉ thích ta những cô nàng mạnh mẽ như ớt tiêu như tao, toàn tâm toàn ý với tao, tao nói một, hắn không dám nói hai, cuối cùng thì sao ?! Cuối cùng lại bị tao phát hiện ra chuyện lén lút với ngôi sao mới nổi! Còn hẹn muốn người ta ra ngoài gặp mặt ăn cơm!”
“Móa nó!” Tiền Duy nghe xong trong lòng đầy căm phẫn, “Hắn là ai ?! Mày mau nói đi, chúng ta vạch mặt hắn và cả cô ngôi sao mới nổi kia nữa! Ngoại tình chân đạp hai thuyền đen cả đời! Cho khỏi lăn lộn trong giới giải trí luôn!”
Nói đến tên hắn ta, Lưu Thi Vận lại né tránh, giọng có vẻ hơi mất tự nhiên: “Được rồi, có lẽ chúng tao không có duyên phận.”
Tiền Duy còn muốn hỏi thêm, đã bị Lục Tuân ngăn cản, anh nhìn Lưu Thi Vận, giọng có vẻ như đã hiểu rõ mọi chuyện: “Cô không muốn nói, thì em đừng hỏi nữa, để cô ấy có thời gian bình tĩnh lại đã.”
Ban đầu Tiền Duy muốn cùng Lục Tuân về nhà anh, nhưng xem ra thấy Lưu Thi Vận thê thảm thế này, làm bạn thân, Tiền Duy nói gì cũng không yên lòng để cô ở một mình, nhưng nếu đưa Lưu Thi Vận đến nhà Lục Tuân, thì cũng không thích hợp.
“Nếu không ba người chúng ta cùng tới khách sạn thuê Phòng đi? Tao lên mạng kiểm tra xem khách sạn gần đây còn Phòng không nhé?”
“Có tao ở đây, thuê phòng cần gì phải đặt trước?” Lưu Thi Vận rất sảng khoái, cô lôi ví ra, đưa thẻ cho Tiền Duy, “Tao có tấm thẻ vàng VVIP của chuỗi khách sạn nhà tao, tặng cho hai người.”
Tiền Duy hơi xấu hổ: “Tao thuê Phòng khách sạn làm gì. . .”
Lưu Thi Vận nháy mắt, cô gạt qua Tiền Duy, quay sang nói với Lục Tuân, “Gần đây nhà tôi đang mở dịch vụ thuê Phòng tình thú, mấy thành phố lớn trong nước đã mở khách sạn tình yêu cao cấp, thuê hẳn nhà thiết kế Nhật Bản về, khách sạn tình thú Nhật Bản mày hiểu mà, hiện giờ những chủ đề mà tao biết gồm có bệnh viện, trường học, văn phòng, tàu điện. . . Cam đoan mỗi lần ngủ đều có cảm giác khác nhau. Tấm thẻ VVIP quẹt ở những khách sạn tình thú thuộc chi nhánh trong chuỗi khách sạn nhà tao thì đều có thể áp dụng.” Cô kín đáo đưa tấm thẻ VVIP cho Lục Tuân, “Tôi biết đêm nay tôi đã quấy rầy thế giới của hai người rồi, trong lòng cậu nhất định sẽ suy nghĩ, cho nên để đền bù, nhất định phải dùng tới tấm thẻ VVIP này.”
“. . .” Lưu Thi Vận, tư tưởng của cô nàng này thật nguy hiểm!
Lục Tuân ho khan một tiếng, bình tĩnh tự nhiên nhận tấm thẻ VVIP, rồi nghiêm túc nói: “Bình thường tôi cũng hay đi công tác, mà khách sạn nhà cậu thì có nhiều chi nhánh, tấm thẻ này cũng rất có tác dụng với tôi, cám ơn cậu.”
“. . .”
***
Bất luận thế nào, ba người cũng tìm được một khách sạn của nhà Lưu Thi Vận ở gần đó Lưu Thi Vận hào phóng chọn một căn phòng tổng thống, nhưng vào phòng còn chưa được bao lâu, Tiền Duy đã nhận được cuộc gọi từ Tiền Xuyên.
Qua điện thoại giọng Tiền Xuyên rất lo lắng: “Tiền Duy, tôi hỏi bà chút, bà có thể liên hệ với Lưu Thi Vận không? Từ tối nay đến giờ tôi gọi cho cô ấy mười cuộc, mà không thấy cô ấy nhấc máy, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì! Vậy thì làm sao bây giờ ?!”
“Mày tìm cô ấy làm gì?”
“Ban đầu định tính là hẹn nhau ăn một nữa, cuối cùng lại gọi mãi không nghe máy!”
Tiền Duy đang định hỏi thêm thì Lục Tuân đã giành lấy điện thoại, anh nói hết địa chỉ khách sạn và số Phòng bọn họ đang ở cho Tiền Xuyên biết: “Lưu Thi Vận đang ở đây, phòng 809, cậu mau chóng tới đưa cô ấy đi đi.”
“Ơ?”
Khi Tiền Duy đang không hiểu gì, thì Lưu Thi Vận vừa đi mượn sạc điện thoại từ quầy lễ tân trở về hỏi: “Sao thế?”
Tiền Duy thú thật mọi chuyện: “Tiền Xuyên vừa gọi điện nói đang tìm mày. . .”
Cuối cùng Tiền Duy còn chưa nói dứt lời, thì Lưu Thi Vận vừa bình tĩnh lại đã bùng nổ: “Anh ta còn mặt mũi tìm tao à? Sao anh không đi tìm người bạn ngôi sao của anh ta đi? Chẳng phải muốn cùng nhau ăn cơm ôn chuyện cũ sao? Ha ha,
Tiền Duy trợn mắt há mồm nhìn Lưu Thi Vận, lần này rốt cục cô cũng kịp phản ứng lại: “Lưu Thi Vận, mày đang hẹn hò với Tiền Xuyên á?”
Lưu Thi Vận nghẹn họng, giả bộ bình tĩnh nói: “Không được sao! Phạm pháp à ?!”
“Nhưng chẳng phải hai người ghét nhau lắm à? Vừa thấy mặt đã đấu võ mồm liên tục?”
“Vì mỗi lần đấu võ mồm đều không phân thắng bại, cho nên chúng tao mới quyết định yêu nhau để phân cao thấp.” Lưu Thi Vận nói xong, lại buồn bã, “Nhưng có thể chúng tao không hợp nhau, dù sao tính tình tao thì nóng nảy, đàn ông bình thường sao mà chịu được, anh ấy thích người khác thì cứ thích đi, nhưng phải biết tôn trọng tao chứ, thích người khác, thì thoải mái chia tay với tao là xong, nhưng lại không chia tay tao mà mập mờ với người khác, thì tao không thể nhịn được!”
Tiền Xuyên, ngôi sao, hai chữ mấu chốt này rốt cục cũng ghép lại tạo thành manh mối trong đầu Tiền Duy.
“Tao nghĩ mày hiểu lầm Tiền Xuyên rồi.” Tiền Duy dở khóc dở cười, cô kể lại chuyện của Lý Lâm Lâm cho cô nàng nghe, “Cho nên Lý Manh Yên và Tiền Xuyên trước kia đã quen nhau rồi, lần này Lý Manh Yên chỉ muốn mời Tiền Xuyên ăn một bữa để xin lỗi chuyện ngày xưa mà thôi, hơn nữa tao thừa hiểu Tiền Xuyên, não nó toàn vân, đừng nói lão Tiền nhà chúng tao còn chẳng làm mấy chuyện hạ cấp như ngoại tình đó, thì với người đầu óc đơn giản như Tiền Xuyên, thì mày đánh giá nó hơi cao đấy, nó mà ngoại tình, mày đừng nói đùa với tao. . .”
Lưu Thi Vận còn chưa kịp tỏ thái độ, Tiền Xuyên đã đến rồi, anh đứng ngoài gõ cửa, Tiền Duy ra mở cửa, còn đẩy Lưu Thi Vận mặt nhăn nhăn nhó nhó đi ra.
Tên nhãi Tiền Xuyên này quả nhiên đã trưởng thành rồi, anh mau chóng chạy tới, trong tay còn cầm theo bó hoa hồng, thấy Lưu Thi Vận, trên gương mặt cũng khó che giấu được sự khẩn trương: “Làm anh sợ muốn chết, em không nghe máy anh lại cứ sợ đã xảy ra chuyện gì.”
Đôi mắt không biết nói dối, vẻ mặt bối rối và lo lắng của Tiền Xuyên đã nói rõ hết thảy, nhưng mà ngoài miệng Lưu Thi Vận vẫn kiên cường nói: “Tôi thì có chuyện gì được chứ, ngược lại là anh ấy, đừng nên lãng phí thời gian ở chỗ tôi làm gì, đi gặp tình nhân cũ Lý Lâm Lâm của anh ấy.”
Tiền Xuyên ngẩn người, rôi anh mới nhận ra tại sao Lưu Thi Vận lại không nghe máy của anh: “Không phải như thế, trước đây cô ấy từng theo đuổi ta, nhưng giờ thì cô ấy cũng có bạn trai trong giới rồi, anh cũng nói với cô ấy anh đã có bạn gái, lần sau có cơ hội bốn người cùng nhau ăn một bữa giới thiệu quen nhau!”
Lưu Thi Vận hơi xấu hổ: “Tôi không muốn ăn cơm với cô ấy, giờ cô ấy xinh đẹp như thế, tôi ngồi bên cạnh cô ấy chẳng phải sẽ hiện rõ xấu đẹp sao? !”
“Nhưng trong mắt anh thì em lúc nào cũng đáng yêu nhất!” Tiền Xuyên nhìn chằm chằm Lưu Thi Vận, “Chỉ có cô ớt nhỏ nhanh mồm nhanh miệng này mới khiến anh không biết nói lại thế nào. Chỉ khi ở cạnh em, anh mới cảm thấy thoải mái nhất tự nhiên nhất, mới nhận ra tình yêu không chỉ là một bên mãi nhường nhịn đối phương, không phải quá vật vã để theo đuổi đổi phương, cũng không cần ngụy trang mình thành người khác, mà là bình đẳng chân thành với nhau.”
Lưu Thi Vận hơi đỏ mặt: “Có phải anh đang gạt em không hả?”
“Không phải! Anh thề với trời! Nếu như anh gạt em, thì để tóc mai của Tiền Duy bị hất ngược hết ra sau đi!”
Tiền Duy: ? ? ? Chờ chút? ? ? Có phải có gì đó sai sai không? ?
Tiền Xuyên ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Vì Tiền Duy là chị gái song sinh anh yêu thương nhất, cho nên anh muốn lấy tóc mai của chị ấy ra thề, hi vọng em có thể nhận ra thành ý của anh!”
Lưu Thi Vận rốt cục cũng nín khóc mỉm cười.
Hai vị oan gia hoan hỉ rốt cục cũng giải tỏa hiểu lầm, Lưu Thi Vận hơi đói bụng, Tiền Xuyên vô cùng ân cần dẫn cô ra ngoài tìm đồ ăn khuya.
Thế là trong phòng tổng thống rộng rãi, chỉ còn lại hai người Tiền Duy và Lục Tuân.
“Nếu thế này thì chúng ta cũng trả phòng đi thôi.”
Nhưng Lục Tuân kéo Tiền Duy lại, anh cười: “Không trả, nếu Lưu Thi Vận đã đặt phòng tổng thống, thì chúng ta không nên lãng phí.” Anh xích lại gần bên tai Tiền Duy, nhẹ nhàng cắn vành tai cô, “Hơn nữa anh cũng muốn trải nghiệm cảm giác đi thuê khách sạn với bạn gái là như thế nào.”
*****