Tuy Lục Tuế Tinh nhận được lời hẹn từ Tiêu Nhất Sùng, nhưng cậu chẳng dám rủ rê anh bao giờ.
Ngược lại thi thoảng Tiêu Nhất Sùng sẽ bắt chuyện, tán dóc đôi ba câu với cậu.
Lần nào Lục Tuế Tinh cũng đắn đo câu chữ rất lâu, sợ mình nói sai khiến Tiêu Nhất Sùng khó chịu.
Về việc chạy bộ, Tiêu Nhất Sùng thật lòng muốn hẹn Lục Tuế Tinh chứ không phải chỉ nói lời khách sáo.
Dạo trước Lục Tuế Tinh chỉ chăm chăm muốn ôn thi cao học, đã lâu rồi không vận động.
Thể lực của cậu chẳng là gì so với Tiêu Nhất Sùng cả.
Ngày đầu chạy bộ với anh, Lục Tuế Tinh chạy theo chưa được bao xa đã thở hổn hển.
Cậu duỗi hai tay chống gối, điều hòa nhịp thở trong cơn ngượng ngùng, vừa thở dốc vừa nói: “Anh… anh chạy… đi… không… không cần… chờ… em đâu… em… nghỉ ngơi… một lát…”
Tiêu Nhất Sùng đứng cạnh cậu không hề cười nhạo, điềm nhiên nói dối: “Không sao, đúng lúc tôi cũng mệt, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi chạy tiếp.”
Dứt lời, anh khom lưng nắm cổ tay Lục Tuế Tinh qua lớp áo, kéo cậu lên: “Chúng ta đi chậm điều hòa lại, đừng đứng im.”
Thế là cổ tay Lục Tuế Tinh như tê dại suốt đêm hôm ấy, nếu chạy bộ mà không ra mồ hôi, chắc cậu còn chẳng nỡ giặt áo nữa kìa.
*
Thật ra Lục Tuế Tinh còn hơi ám ảnh với việc chạy bộ.
Sau lần bị ngã trong lúc kiểm tra, suốt ba ngày kế đó cậu ngủ chẳng ngon chút nào, mỗi đêm gần như đều có vài lần choàng tỉnh vì đau.
Ngủ cũng phải nằm thẳng, đầu gối và cùi chỏ không co lại được.
Với một người ngày nào cũng phải tắm rửa sạch sẽ như cậu thì đúng là ác mộng.
Đến ngày thứ tư, tình trạng đã ổn hơn, nào ngờ có lẽ do vệ sinh không sạch, vết thương ở đầu gối lại mưng mủ.
Cậu đến phòng y tế, bác sĩ thẳng tay xé lớp vảy khó khăn lắm mới hình thành được trên ấy rồi vệ sinh lại lần nữa.
Bác sĩ như muốn lột cả lớp da trên đầu gối cậu xuống, đổ thuốc khử trùng lên khiến Lục Tuế Tinh đau đến mức hoài nghi cuộc đời.
Kể từ đó, cậu chạy bộ rất cẩn thận.
Không bao giờ chạy nhảy lung tung nếu chưa cần luyện tập cho mấy bài kiểm tra.
Đến tận bây giờ vẫn còn sẹo.
Nhưng không phải ở cùi chỏ hay đầu gối, mà là ở trên eo cậu.
Thật ra vết thương trên eo nhẹ nhất, theo lẽ thường thì không nên có sẹo mới đúng.
Song, vết sẹo trên eo đó là do chính tay cậu làm ra.
Nhớ hôm ấy sau khi xử lý xong vết thương mưng mủ, bác sĩ căn dặn cậu rằng đừng xé lớp vảy, vì làm vậy sẽ dễ để lại sẹo.
Nào ngờ đêm đó lúc Lục Tuế Tinh tắm, thấy vảy ở eo, chẳng biết sao lại nhớ đến Tiêu Nhất Sùng – người xử lý vết thương giúp cậu hôm trước, nhớ đến dáng vẻ khi anh dùng tăm bông làm sạch nó, nhớ đến dáng vẻ khi anh an ủi mình rằng “không đau lắm đâu”.
Sự lạnh nhạt của anh khiến Lục Tuế Tinh có cảm giác dường như thế gian chẳng có chuyện gì khó với anh cả, dù việc có rối ren cách mấy, vào tay anh cũng trở nên nhỏ nhặt mà thôi.
Lục Tuế Tinh nào còn ấn tượng gì về cơn đau ở eo lúc đó, giờ ngẫm lại chỉ còn sự hốt hoảng trong lòng.
Cậu chợt thấy sợ vì sau này không thể liên lạc với Tiêu Nhất Sùng nữa, trong cơn nôn nao, cậu khát khao muốn để lại kỷ niệm gì đó, và rồi, ma xui quỷ khiến, cậu chạm trúng vết thương trên eo mình, sau đó chậm rãi xé lớp vảy trên ấy ra, một cách chậm rãi.
Đau, đau lắm, đau đến mức chẳng tài nào kiểm soát được tuyến lệ, cứ để nước mắt tràn mi.
Cậu dùng tay trái xé từng chút một, lớp da non trên miệng vết thương dần lộ ra, những giọt