Phòng ký túc xá yên ắng và trống trải, ngoài cửa sổ chẳng có lấy một tiếng chim hót, chỉ còn mỗi tiếng gió thi thoảng xì xào vang vọng.
Đã qua ngày đầu tiên trong mười một ngày nghỉ lễ ngắn, bạn cùng phòng đã về nhà cả rồi, bấy giờ chỉ còn lại Lục Tuế Tinh dọn đồ với khuôn mặt đỏ bừng.
Hôm nay Tiêu Nhất Sùng vẫn ở lại trường làm luận văn, vừa viết xong định về.
Anh nói với Lục Tuế Tinh bố mẹ mình đi du lịch rồi, hỏi Lục Tuế Tinh muốn đến nhà mình chơi không, tất nhiên Lục Tuế Tinh không có lý do từ chối.
Nhưng hễ nghĩ tới chuyện có thể xảy ra đêm nay, đầu Lục Tuế Tinh nóng như cục than vừa lấy trong lò lửa ra vậy.
Cậu và Tiêu Nhất Sùng bên nhau đã một thời gian, nghỉ hè hai người thường xuyên cặp kè với nhau.
Đều đang trong độ tuổi trai tráng, ở bên nhau khó tránh việc hôn hít sờ mó, ngoài bước cuối cùng ra thì gì cũng làm cả rồi.
Có lẽ bởi hai người họ đều mặc định Lục Tuế Tinh là bên nhận, còn Tiêu Nhất Sùng lại cảm thấy cậu chưa chuẩn bị sẵn tinh thần nên không hề đề cập đến chuyện này, ngày thường nếu hứng lên, hai người sẽ dùng tay giải quyết cho nhau, không lấn thêm bước nào.
Nhưng nếu bảo Lục Tuế Tinh không muốn ‘kết hợp’ với Tiêu Nhất Sùng là sai, khoảng thời gian qua cậu cũng có lén học hỏi thêm ít kiến thức.
Cơ thể đàn ông quấn quýt đầy nóng bỏng và những tiếng rên phóng túng trong màn hình thường xuyên khiến cậu đỏ mặt, trống ngực dồn dập, đầu óc mơ màng, còn mộng tinh nhiều lần nữa.
Sáng dậy vừa giặt quần lót như tên ăn trộm vừa thở dài: Sao rõ ràng cậu có bạn trai mà chỉ được hưởng thụ thể xác anh ấy trong mơ chứ?
Dọn đồ xong, Lục Tuế Tinh lại tiếp tục mang cái đầu bốc khói đi mua vài tuýp bôi trơn và một hộp bao cao su rồi nhanh tay nhét chúng xuống đáy ba lô.
Xong việc, cậu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn lấy tờ giấy đang đặt trên bàn mà mấy hôm trước vừa nhận được cho vào túi, đoạn ngồi lên mép giường, vừa bình tĩnh lại vừa chờ Tiêu Nhất Sùng liên lạc.
*
Lúc Tiêu Nhất Sùng đến đón Lục Tuế Tinh, thời gian vẫn còn sớm, hai người bèn ra trung tâm thương mại gần đó ăn bữa cơm rồi đi dạo phố tiêu cơm mới thong thả về nhà.
Trông Lục Tuế Tinh có vẻ mang tâm trạng nặng nề suốt quãng đường, mỗi lần Tiêu Nhất Sùng nói gì với cậu, cậu đều giật nảy lên như bé mèo bị túm đuôi vậy, khiến Tiêu Nhất Sùng dở khóc dở cười.
Khi về đến nhà đã gần chín giờ.
Tiêu Nhất Sùng mở cửa, Lục Tuế Tinh theo anh vào trong.
Lục Tuế Tinh đã đến nhà Tiêu Nhất Sùng nhiều lần, mỗi lần về nhà mình cậu thấy khá dè dặt và mất tự nhiên, nhưng vào nhà Tiêu Nhất Sùng lại có cảm giác an yên vô cùng.
Trước đây cậu không hiểu vì sao bạn cùng phòng lại háo hức được về nhà vào những dịp lễ tết, bây giờ đã rõ rồi.
Thay giày xong, cậu vào phòng Tiêu Nhất Sùng cất ba lô.
Trước khi ra cửa còn quay đầu nhìn chiếc ba lô đang đặt trên ghế, cơn xao động khó nén lại dâng trào, cậu hít sâu nhiều lần đến khi bình tĩnh lại đôi chút mới bước ra.
Lúc cậu ra, Tiêu Nhất Sùng đang gọt bưởi trong bếp.
Múi bưởi trong suốt mọng nước được những ngón tay thon dài của Tiêu Nhất Sùng tách thật chậm khỏi lớp vỏ trắng, khiến Lục Tuế Tinh bất giác tưởng tượng ra vài hình ảnh ướt át, cậu đỏ mặt, chưa kịp nói gì, Tiêu Nhất Sùng đã đưa một miếng bưởi đến bên môi cậu: “Nếm thử nào.”
Lục Tuế Tinh vâng lời rướn sang hé miệng ăn, đôi môi mềm mại vô tình để lại cảm giác ấm áp trên đầu ngón tay, khiến tim Tiêu Nhất Sùng dấy lên từng đợt tê dại như bị điện giật.
Thịt quả tươi ngon vỡ ra chất nước ngọt thanh trong miệng, cậu cong tít mắt đầy thỏa mãn: “Ngọt.”
Tiêu Nhất Sùng nhìn cậu, vẻ mặt bí hiểm: “Vậy à? Anh nếm thử xem.”
Dứt lời chưa chờ Lục Tuế Tinh phản ứng đã khom người xuống ngậm môi chàng trai.
Lục Tuế Tinh đang sửng sốt, Tiêu Nhất Sùng tranh thủ lúc cậu ngây người để tấn công khoang miệng cậu.
Anh đút lưỡi vào thật sâu cuốn lấy thịt quả trong miệng Lục Tuế Tinh, không chờ cậu đáp lại đã rụt về, tự mình ra kết luận: “Ngọt thật.” Nói xong xoay người tiếp tục gọt bưởi, vừa gọt vừa dặn: “Em ăn nhiều một chút, bổ sung vitamin C.”
Máu Lục Tuế Tinh xộc hết lên đỉnh đầu, hai khóm mây đỏ chiếm trọn gò má rồi lan nhanh ra vành tai, sau đó toàn thân đều đỏ ửng cả lên.
Cậu hơi bối rối, nói chuyện cũng ngắc ngứ: “E… em… đi tắm trước đây.”
Dứt lời đã bỏ chạy một mạch, để lại Tiêu Nhất Sùng ngồi đó nở nụ cười đầy cưng chiều.
Lục Tuế Tinh có bộ áo ngủ chuyên dụng ở nhà Tiêu Nhất Sùng.
Áo thun trắng ngắn tay và quần cộc rộng.
Đây là đồ của Tiêu Nhất Sùng, do chiều cao và vóc dáng chênh lệch nên cậu mặc vào hơi to.
Tắm xong, làn da ửng đỏ trông càng rõ rệt.
Xương quai xanh xinh đẹp, đôi chân dài trắng trẻo lộ ra ngoài đều mang màu hồng gợi cảm.
Tiêu Nhất Sùng ngồi trên sofa nhìn thoáng qua cậu với ánh mắt thâm thúy, anh gọi Lục Tuế Tinh sang ăn bưởi, đến phiên mình đi tắm.
Tiêu Nhất Sùng tắm ra, bấy giờ da Lục Tuế Tinh đã về lại màu trắng nõn nà.
Cậu đang tập trung xem ti vi, thi thoảng lại nhét một miếng bưởi vào miệng, bát bưởi to đã bị ăn gần hết một phần ba.
Tiêu Nhất Sùng đi đến ngồi cạnh Lục Tuế Tinh, ngửi thấy hương sữa tắm giống hệt mình trên người cậu khiến trái tim anh được bao trọn bởi sự thỏa mãn.
Ban đầu hai người chỉ ngồi im xem ti vi thôi, sau đó chẳng biết là ai chủ động, lúc Lục Tuế Tinh kịp phản ứng thì cậu đã choàng tay qua cổ Tiêu Nhất Sùng, ngã xuống sofa trao đổi một nụ hôn sâu.
Họ hôn nhau rất nhịp nhàng.
Còn nhớ lần đầu hôn nhau, cậu còn chẳng biết để mặt ở đâu.
Nhưng việc hôn môi cứ như bắt nguồn từ bản năng vậy, cánh môi chạm vào nhau, hé miệng là có thể đón nhận anh ấy rồi.
Cậu nhớ những lần hai bên thăm dò lẫn nhau, nhớ lần đầu tiên Tiêu Nhất Sùng ngậm lưỡi cậu mút đến mức khiến cậu suýt không thở nổi, nhưng giờ đây mọi thứ đều tốt đẹp làm sao.
Họ đã học được cách để hai chiếc lưỡi quấn quýt triền miên, cũng biết cách cắn nhẹ môi dưới của đối phương để khiêu khích.
Vị ngọt lành của bưởi lan tràn nơi đầu lưỡi, Lục Tuế Tinh cảm thấy mình như đang được ngâm trong dòng nước ấm áp, khoái cảm và sự thoải mái khi đá lưỡi cùng Tiêu Nhất Sùng khiến cậu phát ra từng tiếng rên đứt quãng như mèo kêu, lúc tách ra, môi Lục Tuế Tinh đã hơi sưng.
Tiêu Nhất Sùng cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ của cậu, tiếng “chụt” nhỏ vang lên, Lục Tuế Tinh nghe mà cơ thể lại nóng hơn.
Tiêu Nhất Sùng hỏi Lục Tuế Tinh bằng giọng trầm khàn: “Về phòng nhé?”
Chân Lục Tuế Tinh bị nơi đã cương cứng của Tiêu Nhất Sùng chĩa vào, sắc đỏ lại lan tràn trên da, cậu nhắm mắt “ừm” một tiếng thật khẽ.
Sau đó, thịt bưởi chưa ăn hết trong bát đã bị bỏ lại ở phòng khách, cô đơn biết nhường nào.
Họ đã làm như vậy rất nhiều lần.
Tiêu Nhất Sùng đè lên người Lục Tuế Tinh, bàn tay bao trọn hai sinh thực khí cọ xát với nhau, thi thoảng lại đưa ngón tay khượi nhẹ phần đỉnh nhạy cảm đang rỉ chất dịch sền sệt, hài lòng khi nghe Lục Tuế Tinh rên vài tiếng đầy kìm nén, Tiêu Nhất Sùng tiếp tục cúi đầu hôn cậu.
Chuyện Lục Tuế Tinh cần làm chỉ là choàng tay qua cổ Tiêu Nhất Sùng, thè lưỡi nồng nàn với anh, nghe những tiếng thở dốc gợi cảm của anh rồi chờ đợi khoái cảm tích tụ ngày càng nhiều cho đến khi được giải phóng hoàn toàn.
Tiêu Nhất Sùng luôn lâu hơn cậu một chút, đôi khi còn ép cậu chờ anh bắn chung, đa phần cậu đều sẽ cố nhịn chờ Tiêu Nhất Sùng, có khi không nhịn được nữa bắn ra trước, Tiêu Nhất Sùng sẽ để cậu dùng tay giúp.
Hôm nay trạng thái của cả hai đều khá tốt, sau khi bắn ra cùng lúc, Lục Tuế Tinh chưa kịp điều chỉnh lại nhịp thở đã bị Tiêu Nhất Sùng ép phải đón nhận nụ hôn triền miên.
Lúc Tiêu Nhất Sùng buông cậu ra, toàn thân Lục Tuế Tinh đã đỏ như một con tôm luộc.
Bầu không khí đầy ướt át, Tiêu Nhất Sùng vươn tay xoa nhẹ lên đuôi mắt ửng đỏ của cậu, dường như muốn giam giữ sự quyến rũ toát ra từ nơi ấy vào trong lòng bàn tay mình.
Hai người đã có một khoảng thời gian không làm, nhìn mảng tinh dịch văng tung tóe mà hai người bắn ra, Tiêu Nhất Sùng hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của Lục Tuế Tinh, cười khẽ thủ thỉ bên tai Lục Tuế Tinh bấy giờ vẫn đang lâng lâng sau khoái cảm: “Chúng ta lại uổng công tắm rửa rồi.”
Hơi thở nóng ẩm của Lục Tuế Tinh phả cả vào tai Tiêu Nhất Sùng khiến ham muốn bùng lên như ngọn lửa, bàn tay trắng trẻo thon dài như hai con rắn nhỏ quấn chặt lấy anh.
Lục Tuế Tinh vừa bắn ra, đùi vẫn còn run nhẹ.
Âm thanh của cậu chứa đầy sự thỏa mãn và cám dỗ không tự nhận ra, nhưng vì hồi hộp nên phát âm cũng run, ngây thơ biết mấy, cậu lấy lại chút bình tĩnh rồi tỉ tê với Tiêu Nhất Sùng: “Chúng ta, đêm nay… làm nhé, được không?”
Lửa dục vốn vẫn chưa lụi tàn của Tiêu Nhất Sùng bị Lục Tuế Tinh thổi cho cháy rực.
Anh nhổm người dậy nhìn Lục Tuế Tinh như chú báo săn đang quan sát con mồi của mình, trong mắt đong đầy khao khát nồng cháy, anh lúc này như muốn nhai nát Lục Tuế Tinh rồi nuốt vào bụng, khiến Lục Tuế Tinh vô thức nghiêng đầu né tránh.
Tiêu Nhất Sùng nắm cằm Lục Tuế Tinh hôn mạnh, đau nhói từ môi dưới khiến Lục Tuế Tinh rên rĩ ra tiếng, lần đầu tiên cậu nghe thấy Tiêu Nhất Sùng nói với mình bằng chất giọng kìm nén đến mức này: “Em biết em vừa nói gì không?”
Lục Tuế Tinh hiến dâng cả môi lưỡi của mình, đầu óc quay cuồng bởi nụ hôn của Tiêu Nhất Sùng, vừa chấm dứt đã nói: “Biết… chiều nay em… đã rửa sạch phía sau… em…”
Lục Tuế Tinh không thể nói hết câu, bởi nụ hôn của Tiêu Nhất Sùng đã lại tấn công cậu.
Vồ vập như thể không muốn chừa chút cặn xương nào.
Tiêu Nhất Sùng học y, thật ra trong mắt anh, cơ thể con người như tượng trưng cho công việc chứ không phải khơi dậy tình dục.
Anh từng trông thấy nội tạng da thịt đã thối rửa, trông thấy những bộ phận hoặc xương cốt với đủ mọi hình thái hoặc tách rời hoặc vẫn còn hoàn chỉnh.
Tuy không phản cảm ghê tởm như một vài người khác, nhưng dù gì thì anh cũng quen và thấy bình thường.
Cơ thể con người không còn ẩn chứa bí mật hay sự xấu hổ ngượng ngùng nào trong mắt anh.
Nói lời khó nghe hơn thì ai cũng được cấu tạo từ một đống xương và một đống thịt mà thôi, chẳng có gì mới lạ cả.
Nhưng Lục Tuế Tinh lại khác.
Có lẽ đây là sức hút của tình yêu, Tiêu Nhất Sùng nghĩ, cơ thể của Lục Tuế Tinh là đại diện cho ham muốn của anh, một ham muốn tình dục tràn trề và dai dẳng.
Chỉ cần chạm vào cậu thôi, ngọn lửa ấy sẽ nhen nhóm và thiêu trụi lý trí của anh, khiến anh trở về với hình thái nguyên thủy nhất, trở thành một tên oắt con chỉ biết tới bản năng tình dục.
Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể trần trụi của Lục Tuế Tinh, nhưng dù bao nhiêu lần chăng nữa, anh đều rất rất tiếc, tiếc rằng năm xưa sao mình không học mỹ thuật, một cơ thể hoàn hảo như thế, chỉ dùng mắt để ghi nhớ thì quá lãng phí cái đẹp của nó.
Da Lục Tuế Tinh trắng nõn, lúc nằm gần như hòa làm một với ga giường trắng, trên người cậu luôn thoang thoảng mùi sữa cám dỗ Tiêu Nhất Sùng, khiến anh chỉ muốn được thè lưỡi liếm, được dùng răng cắn.
Mới chạm nhẹ đã mềm mại như mây trời, mịn màng như sứ trắng không chút tì vết.
Ấy vậy mà Lục Tuế Tinh không xa xôi như mây, cũng chẳng cứng và lạnh như sứ.
Tiêu Nhất Sùng chạm vào đâu, nơi ấy sẽ nóng lên, sẽ rụt lại, chúng sẽ tấn công khiến ngón tay và lòng bàn tay của Tiêu Nhất Sùng trở nên bỏng cháy mà lại chẳng mang chút sát thương nào.
Tiêu Nhất Sùng rất rõ độ nhạy cảm của Lục Tuế Tinh.
Dái tai có xỏ khuyên, xương quai xanh, núm vú nhạt màu, eo, bụng, vùng kín và cả phần đùi trong mịn màng.
Bất kỳ nơi nào, chỉ cần Tiêu Nhất Sùng chạm nhẹ thôi sẽ khiến Lục Tuế Tinh rên rĩ và run rẩy khó nén.
Kẹo sữa thành tinh này quá quyến rũ.
Tiêu Nhất Sùng nút mãi dái tai của Lục Tuế Tinh khiến nơi trắng trẻo ấy ngả sang màu đỏ, nhìn dái tai ướt át bóng bẩy do mình làm ra, tế bào tàn bạo trong cơ thể cuộn trào, dù cố nén nhưng vẫn khiến chúng len lỏi ẩn chứa trong lời nói mà mình thốt ra: “Nghĩ kỹ chưa?”
Hai mắt Lục Tuế Tinh rưng rưng, bên trong đong đầy tình yêu và tình dục vừa bị Tiêu Nhất Sùng khuấy động, người run nhẹ, cậu nhoài lên phả hơi nóng bên tai Tiêu Nhất Sùng: “Em… có mang… gel bôi trơn và… bao cao su… ở… trong cặp…”
Tiêu Nhất Sùng siết chặt vòng tay ôm eo Lục Tuế Tinh, nơi ấy của cậu tức thì hằn lên vết đỏ, nhưng cậu dường như không cảm nhận được, vẫn liều lĩnh thốt ra lời cám dỗ Tiêu Nhất Sùng: “Anh đi lấy… được không…?”
Lúc Tiêu Nhất Sùng lấy đồ về, Lục Tuế Tinh vẫn đang hòa hoãn lại nhịp thở của mình.
Anh vứt thứ mình vừa tìm thấy dưới đáy cặp lên giường, ngồi xuống nhìn chúng, đoạn nhìn sang Lục Tuế Tinh, trong mắt thoáng qua suy nghĩ nào đó, anh hỏi: “Em biết cách làm không?”
Lục Tuế Tinh chống tay ngồi dậy, cắn môi, gật đầu thật nhẹ: “Từng… từng xem clip người khác làm.
Còn anh… Nhất Sùng… anh biết không?”
Tiêu Nhất Sùng vươn tay kéo Lục Tuế Tinh tựa vào lòng mình, véo mặt cậu: “Em nói xem? Dù sao anh cũng học y.
Tuy không sành sõi nhưng vẫn có thường thức cơ bản về giang giao.”
Lục Tuế Tinh nghe thế đỏ cả người.
Cậu vùi đầu vào cổ Tiêu Nhất Sùng khiến anh lại cảm nhận thêm một đợt nóng cháy, rồi anh nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Lục Tuế Tinh: “Anh đừng nói nữa…”
Công tác chuẩn bị là một quá trình khó chịu đối với cả hai.
Tuy ban chiều Lục Tuế Tinh