Mộc Mộc thân mến:
Chào buổi sáng.
Đã ăn sáng chưa?
Lúc anh viết lá thư này là hai giờ ba tám phút sáng.
Em đang ngủ trong phòng, nhưng anh trằn trọc mãi, quyết định viết một lá thư cho em.
Lâu rồi anh không viết thư, nói cách khác, ngoài lúc thi đề yêu cầu viết thư ra, anh chưa bao giờ viết cho ai cả.
Em là người đầu tiên, thực ra trong cuộc đời anh, em là đối tượng đầu tiên của rất nhiều việc.
Đêm nay, nói đúng hơn là đêm qua, chúng ta tắm xong ngồi trên giường trò chuyện với nhau, em hỏi anh còn nhớ hồi lần đầu gặp mặt không.
Anh nói tất nhiên nhớ rồi, ở trong phòng học.
Trông em không được vui lắm, sau đó em kể với anh thật ra lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở sân trường, em bị thương, anh xử lý vết thương giúp em.
Em nói khi ấy em vừa gặp đã yêu anh, đơn phương rất lâu mới dám đến bắt chuyện với anh.
Anh nghe thế cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lúc ấy anh đã nói xin lỗi em, anh không nhớ.
Em trả lời không sao.
Sau đó lại hỏi anh thích em từ khi nào.
Anh im lặng một lúc, không đáp.
Chúng ta bên nhau đã gần sáu năm, thật ra ký ức lúc rung động với em đã khá xa vời, em tự dưng hỏi như vậy anh thật sự không biết phải trả lời thế nào.
Trông em có vẻ mất mát, nhưng vẫn mỉm cười bảo không sao.
Anh thì đắm chìm trong hồi ức của mình, đến khi kịp phản ứng mới nhận ra em đã ngủ rồi.
Nhưng anh lại chẳng tài nào ngủ được.
Ngày mai em không có tiết, ngủ cho thỏa thuê, còn anh tám giờ phải đi làm.
Anh đã đắn đo rất lâu về việc này, nhận ra mình có rất nhiều điều muốn nói, có lẽ sáng mai sẽ không thể nói hết với em được, nhưng anh không mong em rầu rĩ cả ngày vì cuộc trò chuyện đêm qua của chúng ta, nên anh quyết định viết thư, hy vọng em sẽ vui hơn.
Thật ra anh cũng không rõ mình thích em từ bao giờ.
Điều duy nhất anh có thể chắc chắn là tình cảm của anh đối với em luôn được tích lũy qua từng giây từng phút, như sau khi viết xong lá thư này, anh sẽ yêu em nhiều hơn trước khi viết nó.
Và đây là điều chưa từng dừng lại trong suốt sáu năm qua.
Anh đã không còn ấn tượng tình yêu trong anh nảy mầm từ bao giờ.
Thật ra nguyên nhân khiến anh không thể cho em một đáp án chính xác là vì anh không biết khi nó bắt đầu, anh đã nhận ra chưa.
Nếu em cần anh cho em một mốc thời gian, thì cái mà anh nghĩ tới sớm nhất có lẽ là một buổi tối lúc em học năm ba.
Đêm ấy chúng ta chạy bộ chung với nhau rồi về, anh đã đi xa.
Nhưng không biết vì sao anh bỗng muốn quay đầu nhìn em, và rồi anh phát hiện em vẫn còn đứng