Lương Hi nhận tiền thừa của tài xế taxi, lúc xuống xe có một luồng khí nóng giống như có người dệt một tấm lưới kín kẽ không một khe hở quấn quanh toàn bộ cơ thể, ngay cả hô hấp cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trước mặt chính là quán bar nổi tiếng nhất đường Lâm Xuyên này, lúc này vừa qua 10 rưỡi, bầu không khí còn chưa hoàn toàn thăng hoa, bên đường cũng không có mấy quỷ rượu say khướt cầm theo chai rượu nhìn thấy người là bắt chuyện.
Cô không hề dừng lại, xuống xe đã đi về hướng quán bar mở ở chính giữa bên đường, bảng hiệu nổi bật sáng nhất chỗ này.
Trong quán bar mở điều hòa đủ lạnh, giống như không cùng vĩ tuyến với bên ngoài, lạnh đến mức Lương Hi không nhịn được run cầm cập.
Cô thuần thục xuyên qua cột chính trong quán bar, khi đi qua hơn nửa rẽ phải, người ngồi ghế dài bên cạnh quả nhiên là người cô muốn tìm, cấp trên của cô, tổng giám đốc An Nhiên của công ty PCC.
Mái tóc đen dài của An Nhiên buộc thành đuôi ngựa, gương mặt trang điểm đậm lại suồng sã, ngồi bên cạnh là hai chó sữa nhỏ (1) trang điểm lòe loẹt, rót cho cô ấy từng ly từng ly.
(1) Ngôn ngữ mạng, chỉ chung những chàng trai trẻ trung, dễ thương, bám người.
Lương Hi vừa nhìn thấy dáng vẻ An Nhiên uống đến say mèm đến không biết gì thì nhức cả đầu, tiến lên phía trước cướp lấy cái ly trong tay cô ấy, đập mạnh một cái lên bàn: “Có phải em đã quên hôm nay đồng ý điều gì với chị không?”
Con sâu rượu uống đến váng đầu nhìn món đồ kéo dài sinh mạng bị cướp mất, An Nhiên dứt khoát đứng dậy muốn nổi trận lôi đình, kết quả trong khoảnh khắc nhìn thấy Lương Hi, lửa giận tràn ngập trong mắt đã biến mất hầu như không còn, cũng tỉnh rượu mấy phần.
Xem ra là tạm thời đổi bộ quần áo mới, không phải là bộ sáng hôm nay cô ấy thấy cô mặc; áo sơ mi đen quần dài cao bồi, tóc ngắn cũng dùng mũ lưỡi trai gom lại sau tai, ngũ quan tinh xảo cho dù không trang điểm vẫn rạng rỡ lấp lánh.
“Hi Hi?” Cô ấy xoa đôi mắt, tựa như còn có chút không tin được: “Sao chị lại tới đây vậy?”
Không nhắc tới còn được, nhắc tới Lương Hi lại tức giận: “Không phải em nói với chị tối nay phải về nhà cũ sao? Sinh nhật cậu cả cậu hai hay là cậu ba của em? Bữa liên hoan gia đình nghiêm túc lại đứng đắn?”
Từ trên cao nhìn xuống xung quanh ghế dài, cười lạnh: “Thật sự đủ nghiêm túc.
”
Tiếng cười của cô khiến toàn thân An Nhiên nổi da gà, đang muốn dỗ dành người thật tốt, đám bồi rượu bên cạnh lại không vui.
Bọn họ mới lừa gạt được An Nhiên chi cho bọn họ mấy khoản, không ngờ nửa đường lại bị chặt đứt đường kiếm tiền, bởi vậy nói chuyện cũng không khách khí.
“Chị tiểu An uống rượu hay không liên quan gì đến cô? Bà cô à, cô là ai thế? Không biết xấu hổ mang sự low từ thập niên 80 của cô đứng đây hả?”
Nghe được lời này, Lương Hi đột nhiên bình tĩnh trở lại, rất có hứng thú liếc nhìn anh ta, cười khẽ nói: “Được đó, chị tiểu An nói cho anh chàng dẫn đầu trào lưu này biết, em là ai đi?”
An Nhiên thấp thỏm trả lời: “Bố.
”
Anh chàng dẫn đầu trào lưu: “! ”
Sau khi An Nhiên đuổi người đi, Lương Hi cứ đứng như vậy trước mặt cô ấy, chờ mấy hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể trên sofa bằng da thật tan hết, mới ngồi vào vị trí của anh chàng dẫn đầu trào lưu vừa rồi.
Cô nhìn xung quanh bàn rượu lộn xộn những chai rượu giá cả không chỉ xa xỉ, hơn nữa chai rượu Tây đắt nhất cũng đã được mở ra, tùy tiện cầm lấy một chai, dốc miệng bình xuống dưới đất, quả thật không còn một gọt dư thừa nào: “Hương vị rượu này hẳn là không tồi nhỉ?”
“Cũng được, chỉ là mùi vị có hơi nồng.
” An Nhiên theo bản năng nói tiếp, lúc nói xong lập tức hối hận: Toang rồi, sắp chịu dạy dỗ rồi.
Cô chị trợ lý nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là không nhìn nổi cô ỷ vào tuổi trẻ phung phí sức khỏe, lúc chưa thân thiết cái gì cũng không dám quản, lăn lộn thành chị em tốt trên bàn rượu xong còn nghiêm hơn cả cún.
Nhưng quả thật người như Lương Hi vẫn rất tận tâm với chức trách, sau khi có cô ấy, cục diện rối rắm của An Nhiên đều được thu dọn thỏa đáng, số lần về nhà cũ chịu dạy dỗ cũng giảm đi không ít.
“Còn uống không?” Lương Hi khoanh tay trước ngực, giày thể thao gác lên bàn: “Em muốn uống chị cũng không cản em, chỉ cần ngày mai em bỏ lỡ buổi đính hôn bị mắng đừng trách chị là được.
”
Đôi mắt của An Nhiên vốn còn mang chút ý cười chưa tan hết sau khi nghe thấy hai chữ “đính hôn”, từng chút từng chút u ám dần.
“Em không muốn kết hôn với anh ta, em không có một chút cảm tình nào với anh ta hết.
”
Lương Hi không nói chuyện, cầm lấy ly rượu cô ấy uống ban đầu, uống một ngụm, chất lỏng cay nóng thuận theo cổ họng tiến vào trong dạ dày, trong khoang miệng tràn đầy vị đắng chát.
“Bọn họ muốn liên hôn với nhà họ Hoắc, sao không thể tự mình gả đi? Liên quan quái gì đến em? Mợ nó em vẫn là bên ngoại, hơn nữa…” Cô ấy càng nói càng kích động, vô cùng đau đớn: “Em mới 23 tuổi! Hai! Mươi! Ba! Bọn họ có còn là con người không!!!”
Lời này vào tối qua, tối hôm kia cùng với buổi chiều hôm kìa Lương Hi cũng đã nghe vô số lần, lần này đã lười lên án công khai cùng cô ấy, cực kỳ có lệ nói tiếp: “Được được được, đúng đúng đúng, bọn họ không phải người.
”
Cô ngồi cùng An Nhiên trên ghế dài nửa tiếng, nghe cô ấy lải nhải mắng hết một lượt trên dưới cả nhà ép cô ấy liên hôn với yên tĩnh lại, Lương Hi cuối cùng cùng nhẹ nhàng thở phào.
“Chị đi tính tiền giúp em, em ở đây ngoan ngoãn chờ chị, không được chạy loạn, nghe thấy không đó?” Cầm lấy ví tiền của mình đứng dậy, nhưng đợi rất lâu không nghe thấy câu trả lời của An Nhiên, Lương Hi nghi hoặc quay đầu lại nhìn, phát hiện đôi mắt cô ấy không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào một chỗ khác trong quán bar.
“Em đang nhìn gì thế?” Lương Hi theo bản năng theo tầm mắt của cô ấy nhìn qua, còn chưa nhìn ra nguyên nhân, chỉ thấy cô ấy giẫm giày cao gót “lộc cộc” đi về phía bên kia.
Qua bóng lưng mang theo sát khí bừng bừng, mắt Lương Hi giật giật, thầm nghĩ trong lòng không ổn, vội vàng đuổi theo.
Xuyên qua phân nửa hiện trường, cô nhìn thấy An Nhiên đi đến một ghế dài khác bên trong quán rượu.
So với sự bình yên của ghế dài bên kia, ghế dài bên này gần như được lấp đầy, chỉ ở chính giữa trống một chỗ, khách ở đây đều là nam, phần lớn còn ôm một “công chúa”, vừa