“Anh rõ ràng nghe thấy.
” Lương Hi không tự chủ được lùi một bước, muốn kéo rộng khoảng cách với anh: “Không phải em nói, là Vũ Vũ nói.
”
“Đúng không?” Sự nghi ngờ của người đàn ông viết rõ ràng ở trên mặt, khóe môi cong ra một đường cong hơi trào phúng: “Tôi rõ ràng nghe thấy em nói muốn cùng tôi ngủ trên một cái giường?”
“Em thật sự không có!” Lúc này cô thật sự cuống lên, mặt đỏ tới tận mang tai giải thích với anh: “Em trả lời Vũ Vũ, hơn nữa có phải anh không nghe thấy đâu, thật ra sau đó em còn có một câu!”
“Tôi không nghe thấy.
” Biểu cảm của Kiều Sâm cực kỳ thản nhiên: “Tôi chỉ nghe thấy em nói ngủ chung một cái giường.
”
“Vậy, vậy bây giờ em lặp lại lần nữa cho anh?” Có lẽ là thật sự không ngờ thấy anh lại thật sự chỉ nghe thấy nửa câu đầu, hoặc có lẽ biểu cảm của anh thật sự quá thản nhiên, Lương Hi đành phải hỏi anh một cách khô khan, muốn giải thích rõ ràng với anh.
“Không cần.
”
Kiều Sâm đột nhiên lùi ra phía sau một bước, khoảng cách vốn bởi vì Lương Hi đã kéo dãn mà càng xa hơn, không biết là anh nghĩ tới điều gì, giọng nói hơi trầm: “Tôi chỉ qua đây nhắc nhở em, ngày mai bốn giờ cần phải dậy rồi, tôi không hy vọng đến lúc đó cần tôi đến gọi em.
”
“Về phần những chuyện khác của em, bất kể là trước đây hay là hiện tại, tôi đều không có hứng thú.
”
Tay Lương Hi túm lấy vạt áo ngủ chậm rãi nắm chặt lại, móng tay cách lớp áo hơi mỏng cắm vào lòng bàn tay, khi mở miệng lại là dáng vẻ không quan tâm: “Ừm.
”
Cô biết chứ, cô đã sớm biết.
-
Sau khi Kiều Sâm rời đi, Lương Hi mới dám mở di động ra xem tin nhắn.
Cô xụ mặt, khi muốn nghiêm túc phê bình Khương Như Vũ một trận vì đã khiến mình rơi vào cục diện khó xử thế kia, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của cô ấy.
[Ngày mai đàn anh Kiều là cùng Phó Ý đến Bắc Kinh.
]
[Haizzz, nếu như cậu không cần đi công tác cùng, tớ còn muốn bảo cậu đến nhà ngủ cùng tớ.
]
[Bỏ đi, bỏ đi, chung thân đại sự của chị em quan trọng, tớ cũng không thể trơ mắt nhìn cậu không gả đi được xuất gia làm ni cô.
]
“! ”
Vừa nghĩ đến 4 giờ sáng mai phải thức dậy, Lương Hi không có tâm tư tám chuyện cùng Khương Như Vũ nữa, tùy tiện chọn một gói biểu cảm gửi cho cô ấy, lại xuống lầu rót cốc nước, sau khi uống ừng ực một hơi xong, trực tiếp lên giường ngủ.
Kết cục của việc trước khi đi ngủ uống một cốc nước lớn chính là nửa đêm không ngừng chạy về phía nhà vệ sinh.
Đến sau nửa đêm cô đã không có chút buồn ngủ nào, dứt khoát mở to mắt nằm trên giường ngây người.
Cô nhớ rõ lúc năm ba đại học, Kiều Sâm đã làm việc được hai năm, bọn họ hẹn hò rất có quy luật, mỗi ngày cuối tuần cùng nhau ăn cơm hoặc xem phim ngoài rạp, sau khi hội học thuật kết thúc hoặc là đưa cô về Lâm Đại, quá muộn thì sẽ đến ngủ nhà Kiều Sâm.
Lúc Lương Hi còn rất nhỏ mẹ cô đã qua đời, trong nhà chỉ có một mình bố Lương lo liệu, còn phải điều hành công ty, thường xuyên không về nhà; sau này lên đại học, ngoại trừ ngày nghỉ lễ Lương Hi đều không về nhà, thỉnh thoảng khi nhớ bố Lương sẽ trực tiếp đến công ty tìm ông.
Trung thu năm ba đại học, Lương Hi suy nghĩ hẳn nên cùng ở với người nhà, vì thế dự định đến công ty bố Lương chờ ông ấy tan làm, cùng nhau về nhà ăn cơm.
Năm ấy cô đã yêu đương với Kiều Sâm hai năm, sau khi thương lượng với Kiều Sâm, tính mượn trung thu này dẫn anh về nhà gặp bố Lương.
Ai ngờ hai tiếng trước khi đi, Kiều Sâm đột nhiên gọi điện đến cho cô, nói cho cô biết bản thân có chút việc cần phải xử lý, chờ xử lý xong trực tiếp đến nhà họ Lương tìm cô.
Lương Hi không để ý chút nào, thời gian gần đến bèn sửa soạn một chút, đến trung tâm thương mại lân cận mua một hộp bánh dẻo trung thu, bắt xe đến công ty bố Lương tìm ông ấy.
Công ty bố lương lập nghiệp từ việc làm sản phẩm điện tử, việc kinh doanh vẫn luôn không tệ, quy mô cũng càng lúc càng lớn.
Cô thường xuyên đến công ty bố Lương, phần lớn nhân viên tiếp tân đều quen biết cô, giống như thường ngày nhiệt tình chào hỏi cô, chỉ là nụ cười sau trong nháy mắt Lương Hi rời đi đã biến mất hầu như không còn.
Đến phòng làm việc của bố Lương rồi, ở xa cô chỉ nghe thấy ông ấy đang cãi nhau cùng ai đó, cô chưa từng thấy bố Lương có thể kích động thành như vậy, mặt đỏ đến mang tai gân giọng cãi nhau với người ta.
Lương Hi đến gần vừa nhìn, phát hiện người khác kia chính là bác cả Lương Huy của mình, nhất thời càng thêm mờ mịt.
Bố Lương là người đặc biệt trọng gia đình, quan hệ cùng với anh trai ruột duy nhất Lương Huy của mình đặc biệt thân thiết, ngay từ khi gây dựng công ty Thịnh Nguyên, cũng mời Lương Huy cùng kinh doanh.
Cô đứng trước cửa kính mờ, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy bố Lương chống nạnh, tức giận bắt đầu thở dốc.
Lương Hi thừa dịp bố Lương uống nước gõ cửa, cẩn thận đẩy cửa ra một khe nhỏ, ngó đầu vào: “Bố, bác cả, hai người đang cãi nhau sao?”
Lương Huy nhìn thấy cô, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn một chút: “Không có việc gì, chỉ là chuyện làm ăn phát sinh chút bất đồng.
”
Nói xong, lướt qua cô rời khỏi phòng làm