Trong bóng tối tất cả mọi thứ đều được phóng đại.
Anh cảm nhận được cô chậm rãi ngồi xổm xuống, tiếng nức nở rất nhỏ rất đèn nén truyền đến.
Anh cũng có thể cản nhận được tất cả cảm xúc của cô đều giấu trong lồng ngực, dùng tay che miệng thật chặt, không để cho mình khóc thành tiếng.
Cô khóc đến thật sự quá khổ sở, âm thanh nức nở nho nhỏ nghe vào khiến trái tim anh vốn đang bị nắm chặt lại lần nữa bị nhào nặn nghiền ép, đi theo cảm xúc sắp không thở nổi của cô.
Khiến người ta muốn ôm cô một cái, ôm vào trong ngực dịu dàng dỗ dành.
Chỉ cần cô đừng khóc tủi thân như vậy, bảo anh làm gì cũng được.
Sự tủi thân ở trong bóng tối không thể nhìn thấy chậm rãi khuếch tán, tầng tầng chồng lên, lan tràn đến mọi nơi toàn thân, Lương Hi khóc đến ngay cả đầu óc cũng mơ hồ.
Cô khóc đến có hơi mệt, dùng tay dụi mắt, bắt đầu không ngừng nấc lên, âm thanh mỏng manh mắc kẹt trong cổ họng, dưới hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh lộ ra càng rõ ràng.
Cô nấc chưa được mấy lần thì dừng lại.
Có người chợt vuốt gáy cô, khiến cô vô thức ngẩng đầu, kế đó bị hôn lên.
Là dịu dàng mơn trớn, giống như đang an ủi con thú nhỏ bị thương, dùng lực đạo triền miên, chặn ngược trở về toàn bộ run rẩy nơi lồng ngực cô.
Cô có thể từ trong lực đạo lưu luyến này, nhận ra sự cẩn thận và tình cảm lâu dài của anh.
Anh duỗi ngón tay khống chế phần gáy vào trong tóc cô vuốt ve, mải mê kéo lấy đầu lưỡi cô, lui ra ngoài, chống trán lên trán cô.
“Đừng làm loạn.
” Anh khẽ nói: “Đừng làm loạn nữa.
”
Lương Hi bị anh mút đầu lưỡi đến run tê dại, sau khi nghe được không vui lắm, nói: “Anh nói ai làm loạn?”
Giọng nói có hơi khàn, không biết là do khóc hay bị hôn.
“Là anh làm loạn.
” Kiều Sâm im lặng: “Xin lỗi, sau này anh không ầm ĩ nữa.
”
Anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo người đứng lên, ôm chặt trong ngực, âm thanh thấp đến không thể nghe thấy.
“Hi Hi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”
Chỉ cần là em.
Anh nhận thua một trăm lần cũng không sao.
-
Bởi vì buổi tối Lương Hi không sao ăn ngon được, Kiều Sâm gọi người đưa đến một bàn thức ăn.
Lúc đồ ăn đưa lên, cô vừa mới ở trong phòng của Kiều Sâm tắm rửa xong, sau khi ngửi thấy mùi thơm ngay cả tóc cũng không thèm sấy, trực tiếp dùng khăn mặt quấn tóc thành một vòng trên đầu ngồi xuống nền nhà phòng khách.
Đồ ăn hẳn là anh bảo khách sạn làm tại chỗ xong rồi mang lên, còn bốc hơi nóng nghi ngút.
Kiều Sâm nhìn cô có sofa không ngồi, cứ muốn ngồi trên đất, bất đắc dĩ cười nói: “Trên nền đất lạnh, em lên sofa ngồi đi.
”
“Ăn như vậy tương đối có không khí.
” Trong miệng cô nhét một miếng thịt, cả khuôn mặt đều căng phồng đến giống như cái bánh bao, lời nói cũng mơ hồ không rõ: “Anh không ăn sao?”
“Anh đi tắm trước.
”
Lương Hi ừm một tiếng, sau khi nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, tiếng vòi mở vòi hoa sen, tốc độ nhai nuốt chậm lại.
Cô mở WeChat tìm nhật ký trò chuyện, lướt hai vòng, ấn mở khung chat với Khương Như Vũ.
[Tớ làm hòa với Kiều Sâm rồi.
]
Khương Như Vũ trả lời cực kì nhanh:
[Sớm sinh quý tử.
]
Lương Hi: “! ”
Cô còn chưa trả lời, bên kia lại ting ting gửi đến một đống tin nhắn.
[Không có tớ, phù dâu của cậu ai đến làm?]
[Tớ nhớ rõ vị tổng tài trước kia của cậu cũng kết hôn rồi.
]
[Vậy cũng thảm quá, cậu giống như người già neo đơn đến con gái cũng không thể đến thăm cậu.
]
Lương Hi ăn vẹm vỏ xanh trong miệng cười lạnh, cầm di động cũng bắt đầu lạch cạch gõ chữ.
[Vậy còn không gọi bố?]
[Bố vừa mới tìm được mẹ kế cho cậu, nào có kết hôn nhanh như vậy?]
Đối phương yên tĩnh mấy giây, có lẽ là kinh ngạc đầy mặt.
[Mẹ kế?]
[Vì sao Kiều Sâm lại là mẹ kế?]
[Cậu còn có người trước?]
Dù Lương Hi cũng chém gió tào lao, nhưng đã chém ra vẫn phải chém hoàn mỹ một chút.
Kết quả câu trả lời mới gõ được một nửa, sau lưng truyền đến một tiếng kinh ngạc y hệt.
“Mẹ kế?”
Kiều Sâm quyết đoán ngồi xuống ở sofa sau lưng cô, góc độ kia vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng màn hình điện thoại của cô.
Anh nghiêng người xuống, đặt cằm trên vai cô, đọc từng chữ từng chữ tiếp đó ra.
“Em còn có người trước?”
Trong nháy mắt Lương Hi cảm thấy ngay cả lưng mình cũng đang run lên, cứng cổ không dám động đậy, cũng không có cách nào quay đầu nhìn nét mặt của anh.
“Người trước này là ai?” Giọng điệu Kiều Sâm rất bình tĩnh, khiến người ta không cách nào nghe được rốt