“Lời không phải nói như vậy.
” Lương Hi lắc đầu: “Huống chi chúng ta còn chưa kết hôn…”
“Vậy thì kết hôn.
” Kiều Sâm bình tĩnh mà nói tiếp: “Ngày mai đi luôn.
”
“Sao hôm nay anh dễ kích động như vậy?” Cô bất đắc dĩ cười: “Em chưa từng thấy dáng vẻ anh gấp gáp như vậy.
”
“Bởi vì anh sợ hôm nay em nói từ chức với anh, ngày em thì muốn dọn ra ngoài.
”
Màu mắt anh đậm dần, khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười trào phúng: “Sao nào, có phải rất thú vị không, anh mà lại có cảm giác không an toàn như vậy.
”
Nhịp tim lương Hi chợt lỡ một nhịp, tựa như bị người ta hạ đòn trí mạng xuống.
“Anh không muốn, cũng sẽ không để giữa chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.
” Nói đến đây, giọng điệu nghiêm túc của anh bỗng nhiên mang theo mấy phần ý tứ trêu chọc: “Anh sắp 30 rồi, tuổi vừa lớn sẽ không muốn chờ đợi nữa.
”
Lương Hi có chút không biết nói sao: “Vậy nếu em để anh chờ nữa, có phải anh sẽ dự định không chờ nữa, trực tiếp tìm một cô gái làm đối tượng?”
“Vậy thì không phải.
” Anh trở tay nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay, ngón tay vuốt ve mu bàn tay của cô: “Ý của anh là, đợi nữa anh hẳn đã nhìn thấu hồng trần, tìm một ngôi chùa nào đó làm hòa thượng.
”
Anh ngẫm nghĩ, rất có hứng thú nói: “Coi như là cả đời thủ thân như ngọc vì em?”
“Cũng không phải không được.
” Mắt thấy không khí không còn nặng nề, Lương Hi như trút được gánh nặng, cười hì hì nói đùa với anh: “Hình như còn chưa từng nhìn dáng vẻ anh cạo trọc.
”
Kiều Sâm nhướng mày, động tác vuốt ve thuận thế dừng lại, ngón út ngoắc lấy ngón út của cô thưởng thức: “Thật sự nỡ hả?”
“Không nỡ.
” Cô dịu dàng tiến đến hôn lên khóe môi anh: “Thấy anh nguyện ý thủ thân như ngọc vì em, không cho anh làm hòa thượng.
”
“Nhưng từ chức vẫn phải từ chức.
” Hôn xong chưa đến nháy mắt, vẻ mặt Lương Hi lập tức nghiêm chỉnh lại: “Chuyện dọn ra này nói sau đi, trước tiên nói chuyện này đã.
”
“Ý của em chính là em không thể ỷ lại vào anh mãi được, hiểu không?”
“Kiều Sâm, em không phải là người làm bả chủ gia đình là đã có thể thỏa mãn, càng không muốn trở thành thứ phụ thuộc vào ai.
Cho dù tương lai em vẫn không với tới độ cao anh đạt được, em cũng không thể vì ở bên anh mà từ bỏ quyền cố gắng sống của mình.
”
Sau cơn mưa ánh mặt trời bị mảnh thủy tinh diện tích lớn cắt thành từng mảnh nhỏ, dịu dàng chiếu lên người cô, từ đỉnh đầu phủ xuống, lại giống như mạ thêm một tầng ánh sáng lóa mắt cho cô.
Lúc đầu về nước nhìn thấy cô khép kín bản thân, lúc nhát gan trốn tránh khi anh vừa mới nhậm chức, và phản kháng khi bị anh dồn ép, sau này khi ở cùng nhau chậm rãi được anh nuôi trở lại một cô nhóc ngang ngược tùy hứng.
Cùng với hiện tại, dáng vẻ độc lập mà chói mắt.
“Anh hiểu không?” Ánh mắt lóe sáng như vì sao nhìn về phía anh, bên trong tựa như lóe lên ánh sáng khác biệt, Lương Hi nũng nịu lắc tay bị anh nắm lấy, trong mắt đều là khát vọng mong anh đồng ý.
Gần như không để cho anh cơ hội phản kháng, bèn bại trận.
“Anh biết rồi.
” Một tay khác cũng nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, phủ người qua hôn lại: “Nói xong rồi, tuyệt đối không thể chuyển nhà.
”
“Em nói xong với anh chuyện này lúc nào?” Cô cười nhẹ nhàng phản bác: “Con người anh đòi hỏi nhiều quá đấy?”
“Sao lại đòi hỏi nhiều? Anh đã đồng ý cho em từ chức.
” Anh giả bộ như bất mãn, hơi nghiêm mặt: “Ở cùng anh có gì không tốt? Còn không cần tự mình trả tiền nhà tiền điện nước.
”
“Lại nói căn phòng nhỏ của em có gì tốt? Không có thang máy, không có điều hòa, đến trạm tàu điện ngầm cũng phải mất nửa tiếng.
” Anh lại thở dài, buông một tay kéo tóc cô buộc lên xõa tung, vuốt thẳng từng chút từng chút: “Không cảm thấy vất vả sao?”
“Tình hình kinh tế như của em, có thể tìm được chỗ ở như vậy mà không phải tầng hầm đã rất thỏa mãn rồi.
” Hoàn cảnh chỗ ở mấy năm trước quả thực rất tồi tệ, thần kỳ là, bây giờ nhớ lại cô cảm thấy cũng không khổ lắm.
Vừa dứt lời, Lương Hi đã cảm nhận được ở hổ khẩu tay phải, mãi cho đến khi toàn bộ nơi đó bị nắn vuốt thật chặt.
Anh siết lấy tay cô, im lặng không nói nhìn cô, giống như muốn từ trong nụ cười của cô nhìn ra sơ hở gì đó, nhưng mà không thấy gì.
“Vất vả đều đã qua rồi.
” Trong mắt anh nhuộm sự đau lòng: “Đều đã qua rồi.
”
Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến Lương Hi không tự chủ được nín thở.
“Sau này có anh ở đây, sẽ không để em vất vả nữa.
”
-
Xử lý thủ tục từ chức còn nhanh hơn trong tưởng tượng của Lương Hi.
Mãi cho đến hôm thu dọn đồ đạc, Văn Hạo mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, có chút khó tin: “Em thật sự từ chức sao?”
“Nếu không thì bây giờ em đang làm gì?” Lương Hi có chút buồn cười nhìn anh ấy: “Chuyển nhà sao?”
“Chuyển đi.
” Không ngờ Văn Hạo lại thật sự gật đầu, nhìn quanh tứ phía một vòng, xích lại gần Lương Hi: “Dọn đến phòng làm việc tổng giám đốc.
”
Lương Hi: “! ”
Cô mặt không biểu cảm đẩy đầu anh ấy ra: “Em cảm thấy anh có thời gian có thể đi kiểm tra não một chút.
”
“Em cũng không biết kỳ nghỉ này của anh nghỉ thế nào đâu.
” Văn Hạo làm bộ như than thở, than thở đến âm vang cực kỳ có lực, than thở đến lời lẽ hùng hồn: “Em cảm thấy là anh tự nguyện sao? Em cảm thấy là anh thật à?”
“Không phải anh?”
“Đương nhiên không phải! Con người anh cực thích làm việc!” Văn Hạo đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không cảm nhận được nguy hiểm đang tiến đến: “Anh còn không phải là vì thành toàn cho ý chí của Kiều tổng sao!”
“Tôi cảm thấy cậu làm trợ lý vẫn khá nhẹ nhàng nhỉ, như vậy đi, tôi tìm cho cậu một công việc phong phú hơn, ngày mai đến bộ phận vệ sinh dưới tầng ba nhận việc.
”
Âm thanh càng nghe càng quen tai, nội dung càng nghe càng kinh dị, Văn Hạo vô thức ngẩng đầu, đúng lúc trông thấy Kiều Sâm đang ở trên cao bình dị mà gần gũi nhìn xuống anh.
“Kiều Kiều Kiều tổng, ban nãy tôi nói chơi thôi!” Anh ấy sợ tới mức đầu lưỡi xoắn lại, vội vàng đứng lên, nụ cười ngốc bạch ngọt nói cười là cười: “Tán gẫu xíu ai mà không biết ngài nói đúng không Kiều tổng, tôi cảm thấy đi theo ngài mới là phong phú nhất…”
Chẳng qua là Kiều Sâm ra nhìn xem Lương Hi chuẩn bị thế nào, tất nhiên là không có tâm trạng nghe Văn Hạo nịnh hót, nghiêng đầu nhìn Lương Hi dọn xong từng đồ từng đồ vào trong thùng: “Thu dọn xong rồi?”
“Hòm hòm rồi.
” Lương Hi cũng không ngẩng đầu lên nói: “Chờ lát nữa anh đưa em về nhà trước, buổi chiều em mới qua bên kia ký hợp đồng.
”
“Cùng nhau ăn trưa?”
“Ừm.
”
“Buổi chiều anh đi cùng em?”
“Không cần đâu.
”
Đối thoại giữa bọn họ quá tự nhiên, người trong cuộc không hề hay biết, nhưng rơi vào trong tai người ngoài lại là một ý vị khác.
Trong lòng trợ lý Văn đại khái đã hiểu rõ, cười hì hì hỏi: “Hai người đợi lát nữa muốn cùng nhau đi ăn trưa sao? Dẫn tôi đi cùng?”
Còn ra dáng anh em tốt khoác vai Lương Hi: “Anh còn chưa từng hẹn ăn cơm với trợ lý Lương đâu.
”
Lương Hi không có động tĩnh gì quá lớn, cảm thấy