Thư phòng.
Có thể thế nào.
Lương Hi căng thẳng nuốt nước bọt, theo bản năng rụt người về bên khác: “Thì… Thì như thế…”
“Anh đang hỏi em có thích không.
” Anh cười khẽ, cố ý giảm thấp âm lượng trầm thấp lại gợi cảm.
“Vì sao em phải thích…” Bên tai tràn ngập âm thanh mờ ám, người bên cạnh nói lời ám chỉ với mình, Lương Hi chỉ cảm thấy đầu óc đều sắp nổ tung, ngay cả chân tay cũng không biết nên đặt chỗ nào: “Anh đừng lại gần, xem, xem phim đi…”
“Em không cảm thấy nhìn bọn họ làm không có gì thú vị sao?” Kiều Sâm không hề bị dao động, tay từ phía sau cô vòng qua ôm lấy vai cô, thoải mái tiến lên trước, sau đó cắn vành tai cô, nói: “Bản thân chúng ta làm có phải càng thú vị không?”
Anh nói trắng trợn ra như vậy, đầu óc Lương Hi mông lung, bỏ qua não bộ buột miệng nói: “Ở ngay chỗ này sao?”
Tiếng người của phim không lớn, trong bóng tối cảm quan được phóng đại vô hạn, vừa dứt lời, cô lập tức cảm nhận được vành tai buông lỏng, ngay sau đó là người đàn ông mang theo tiếng cười không nhịn được: “Nơi này quả thực không đủ thú vị, vậy chúng ta qua bàn làm việc?”
“Không, không cần…”
Cảm nhận được sự động chạm tùy ý của ngón tay anh, không biết tại sao, Lương Hi không khỏi nghĩ đến nhiệt độ da thịt cùng bàn làm việc dính vào nhau, vừa lạnh vừa cứng, nhất định rất không thoải mái.
“! ”
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô hơi ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi anh: “Đi lên trên giường đi…”
Hừ nhẹ yếu ớt như muỗi kêu, trong nháy mắt hòa tan trong sự phản công của anh, cảnh cuối cùng Lương Hi nhìn thấy trước khi nhắm mắt, là đôi mắt nhuộm đầy tình dục, sâu không thấy đáy của anh.
-
Giấc ngủ này vừa an tâm lại sâu.
Lúc Lương Hi ung dung tỉnh dậy, bên cạnh đã hoàn toàn không có người.
Cô mơ mơ màng màng mà duỗi tay qua, không có độ ấm, chắc là đã dậy rất lâu rồi.
Trên người đau nhức muốn chết, người đàn ông cấm dục quá lâu đại khái là muốn mạng của cô mà, quả thật ngay cả từ “mức độ” cũng không biết nên viết thế nào.
Căn bản ngay cả giường Lương Hi cũng không muốn xuống, sờ đến di động trên tủ đầu giường, sau khi gắng chống đỡ gửi tin nhắn cho Kiều Sâm, lại ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa đã sắp 1 giờ rồi, cả đêm vận động khiến lúc này cô đói đến ngực dán vào lưng, không thể không xuống giường tìm chút đồ ăn.
Kiều Sâm còn chưa trả lời cô, cô lết dép lê ỉu xìu đi đến tủ lạnh, kết quả phát hiện bên trong chỉ có nước khoáng cùng bia, một lọ sữa chua cũng không có.
“! Sao lại thê thảm như vậy chứ…”
Lương Hi vừa lẩm bẩm vừa trở về phòng cho khách cầm ngũ cốc hoa quả của mình, đến phòng khách mở TV, ngồi xếp bằng trên ghế sofa ăn khan.
Chưa ăn được mấy miếng, ở cửa truyền đến động tĩnh mở cửa, nhưng Lương Hi lại bật tiếng TV to, khách mời trong chương trình giải trí bị cạm bẫy của tổ chương trình sắp xếp dọa sợ thiếu chút nữa nhảy lên, cô cũng giống người trong tổ chương trình cười nghiêng ngả, ngay cả tiếng Kiều Sâm đóng cửa vang lên cũng không nghe thấy.
Anh vừa mới vào đã trông thấy Lương Hi giống như ăn kẹo dẻo vị trái cây nhét ngũ cốc hoa quả vào trong miệng, cũng không biết loại thức ăn nhanh này có thật sự ngon như vậy không, nhìn qua cũng khá thơm.
Trong tay Kiều Sâm xách theo mấy hộp cơm, cố ý đi đến trước TV cản trở tầm mắt của cô, cười như không cười hỏi: “Sớm biết em đã ăn cơm trưa, anh đã không đặc biệt vòng hơn nửa thành phố đi đến Đông Hải Hiên mua mang về.
”
Hất cằm lên, ý bảo cô nhìn trong ngực: “Nhìn thoáng qua khá ngon đấy.
”
Anh thẳng lưng, vai rộng eo thon, thân hình thẳng đứng, cửa ngoài huyền quan không đóng chặt không ngăn cản được chút ánh sáng tiến vào, chiếu sáng gò má dịu dàng của anh, toàn bộ tóc đều được chải chuốt hướng lên, dưới lông mi không giấu được sự dịu dàng.
Lương Hi híp mắt nhìn anh thật lâu, chợt chu miệng lên, chạy chậm đến bên cạnh anh đút cho anh ngũ cốc.
“Ngon không?”
Vị lương thực phụ của yến mạch rất nặng, nhai ở trong miệng đến khô khốc, hoa quả khô ngược lại chua chua ngọt ngọt, còn có miếng dừa thơm thơm giòn giòn.
“Đồ mấy cô nhóc các em thích ăn.
” Anh lắc đầu, đặt hộp cơm lên trên bàn, mở từng hộp ra.
“Mấy cô gái tụi em cũng không thích ăn.
” Lương Hi tiện tay ném hộp ngũ cốc qua một bên, ngồi xếp bằng đối diện anh, dáng vẻ ngoan ngoãn chờ đợi được cho ăn.
“Anh về muộn thế, bây giờ đã sắp 2 giờ rồi.
” Cô há miệng đón lấy xíu mại gạch cua Kiều Sâm đút cho cô, một bên quai hàm phồng lên, nói chuyện có chút ậm ờ không rõ: “Em không tìm được sữa chua trong nhà, chỉ có thể ăn cái này.
”
Nói xong chớp đôi mắt mạnh long lanh nhìn anh, tựa như đang nói cho anh biết mình đáng thương biết bao nhiêu.
“Cuộc họp hôm nay kết thúc muộn hơn một chút so với thời gian dự tính.
” Anh áy náy cười, ôn tồn giải thích với cô: “Ngoại trừ chuyện trên công ty, còn có chuyện riêng phải xử lý.
”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cô theo bản năng dừng động tác ăn lại: “Nghiêm trọng không anh?”
Anh nhìn dáng vẻ lập tức căng thẳng của Lương Hi, muốn cười lại không dám, nín cười nói: “Rất nghiêm trọng.
”
“Sao vậy?” Lúc cô phát hiện sắc mặt Kiều Sâm đã căng cứng, cả người bắt đầu luống cuống: “Là Kiều Hành Trinh sao? Hay là bố anh?”
Kiều Sâm lắc đầu: “Đều không phải.
”
Sau đó anh lấy di động ra, vừa chỉnh video vừa đưa cho cô, muốn nói lại thôi: “Là Lương Huy… Bỏ đi, em vẫn nên tự xem đi.
”
Mày Lương Hi nhíu chặt rất nhanh bởi vì nội dung video mà giãn ra.
Từ lo lắng đến khiếp sợ, cuối cùng là khó kìm được vui sướng.
“Đây là thật sao?” Mãi cho đến khi xem xong một lát rồi, cô vẫn không thể tin được.
Video quay không tốt lắm, tới tới lui lui đều rung lắc, nhưng có thể nhìn thấy cảnh sát đi vào phòng họp, cảnh tượng bắt người ra, vừa bắt đầu nhìn không rõ lắm là ai, sau đó chủ nhân video đưa ống kính gần hơn mới có thể nhìn thấy rõ hình dáng người kia.
Âm thanh video ồn ào, trong phòng họp có mấy người lao tới, mặt đỏ tai hồng mà lý luận gì đó với cảnh sát, Kiều Thịnh Hành và Kiều Hành Trinh cũng đi ra, mặt đều thâm trầm; người cuối cùng đi ra là Kiều Sâm và ông nội Kiều, sắc mặt ông nội Kiều khó phân biệt, tuy ý cười của Kiều Sâm không rõ ràng, nhưng ít ra sắc mặt khá nhẹ nhõm.
Văn kiện hai ngày trước, tài liệu số liệu ảnh chụp bên trong hóa ra toàn bộ đều là chứng cứ Lương Huy vu oan.
“Không phải anh đã nói với em sao, hôm nay sẽ cho em một niềm vui bất ngờ.
” Anh nuốt nước bọt, ngược lại rất bình tĩnh, chỉ là ý cười bên môi làm thế nào cũng không kiềm chế được: “Chỉ cần em không vội, bố có thể đến hiện trường hôn lễ của chúng ta.
”
Không ngờ anh đợi hồi lâu, người cũng không lên tiếng,