Edit: Winnie Đào Nhiễm vội chạy ra cổng, cổng trường Cẩm Thành vắng hoe chỉ có lác đác mấy chiếc lá rụng tơi tả, nào có bóng ai đứng đây đợi đâu.
Cô lớn bằng ấy, khó lắm mới có cảm giác thích một người.
Mối tình đầu, làm trái tim thiếu nữ đập loạn, biết lo được mất.
Cô ảo não đi xuyên qua hẻm nhỏ về phía Thất trung, đi được một vài bước, cô bỗng dừng lại, tự sờ sờ tóc và khẽ thở dài.
Haizzz, lúc trước cô đẹp như vậy mà Giang Điệp vẫn không chút mảy may. Bây giờ tàn quá, Giang Điệp không thể nào đột nhiên thích cô được. Chắc lời ban nãy của Đoạn Phân Phương chỉ là đùa thôi, không chừng anh ấy vì có việc mới ghé ngang một chút.
Anh ấy sao có thể chờ cô?
Đào Nhiễm nghĩ thông, cũng không tiếp tục đi nữa, mà quay về nhà.
Dù sao vẫn chưa yêu đến độ nông nổi muốn sống muốn chết, cô vẫn dư sức ôn nhu an ủi bản thân: Thời trẻ trâu ai chẳng từng thích qua một hai người không thích mình, Đào Nhiễm hào phóng, sẽ nhanh chóng quên thôi!
Nhưng sâu trong tâm tư, cô vẫn lo sợ, và buổi tối ấy điều này đã trở thành ác mộng.
Trong giấc mơ là thời gian mấy năm về trước, trong một khách sạn nhỏ xíu. Đêm đó trời đổ mưa lớn, sét đánh ầm ầm liên hồi. Tia chớp sắc bén rạch ngang bầu trời làm cô sợ tái mặt, cô khát nước nhưng sợ chẳng dám đi.
Giơ tay sờ trán, thật nóng!
Đào Nhiễm há miệng thở dốc, muốn gọi ba Đào, nhưng chợt nhớ, ba bây giờ đâu ở đây.
Ngoài cửa sổ mưa rền gió dữ, màn trời đen tối như cái động khổng lồ không đáy, tùy ý để sấm chớ giơ nanh múa vuốt thét gào.
Cô dùng chăn quấn chặt cơ thể nhỏ bé, nhớ tới chuyện ma mấy bạn học hay kể trong lớp, lòng càng thêm sợ hãi. Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cô còn có suy nghĩ liệu mình có thể bỏ mạng ở đây luôn không?
Mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, ngoài cửa sổ vẫn đang mưa.
Sau cơn mưa to, lá cây bị đánh rơi rớt tan tác.
Cô tỉnh ngủ, cảm thấy hô hấp nóng rực. Toàn thân vô lực, cả người cũng nóng như sắp bốc cháy.
Mí mắt chua xót, nhìn thứ gù cũng mơ mơ hồ hồ, toàn thân đều khó chịu.
Cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra.
Trong khoảnh khắc ấy, cô còn nghĩ, xong đời rồi, vậy mà còn có trộm vào nữa.
Cô chớp mắt kinh sợ nhìn về phía đó. Người kia mặc một chiếc áo khoác có mũ màu đen, bên ngoài khoác áo mưa.
Cửa sổ bị mở ra làm gió to thổi mấy hạt mưa bay vào phòng, cô ngoài ý muốn thấy thoải mái hơn.
Qua nửa đêm chớp đã không còn, cô không thể thấy rõ hình dáng của người kia. Chỉ nhớ có bàn tay mát lạnh đặt lên trán mình, cô nhỏ giọng hừ nhẹ biểu lộ sự kháng cự.
Người kia trầm mặc một lát rồi timg kiếm thứ gì đấy trong phòng, lát sau cần tới ly nước đặt cạnh môi cô, giọng khàn khàn: "Há miệng!"
Cô năm ấy tính tình vừa bướng vừa ngang, nghĩ thầm: "Người này đem thuốc độc đến còn muốn mình há miệng? Đánh chết cũng không há!"
Giọng tên trộm ấy khàn khàn, vào tai cô liền trở thành siêu khó nghe.
Mà tên trộm ấy có vẻ tính tình không được tốt lắm, còn bóp má cô muốn đổ vào nữa, nhưng chưa gì ngón tay gã đã run rẩy, thấy không đúng rồi chớ gì, thế là lại lung tung thêm một đợt, tìm đâu ra chiếc muỗng nhỏ tới.
Vẫn là cái giọng khó nghe ấy, gã cố gắng nhẹ nhàng nói: “Uống nước.”
Một muỗng, một muỗng lại thêm một muỗng cứ thế đút cho cô.
Cô rất khát, vô thức mà uống hết chén nước kia.
Trên trán bỗng thấy hơi lạnh, à, ra là gã đắp khăn hạ nhiệt cho cô.
Mới đấy mà đã tờ mờ sáng. Cô hô hấp một cách nặng nề, giọng nói mềm mại mang theo am mũi: "Giúp tôi mở đèn." Dù gì cô cũng biết gã chẳng phải người xấu.
Người nọ chậc chậc, sau đó cười, tiếng cười nhẹ bẫng: “Được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Gã không bật đèn, trong cái ánh sáng lờ mờ của ngày mới, nét mặt gã ra sao cô cũng không thấy.
Gã đột nhiên vươn tay, nhéo má cô một cái. Không phải kiểu thân mật gì đâu, xuống tay cực ác, lực rất mạnh như thể muốn để nguyên mảnh hồng trên má cô vậy.
Đào Nhiễm: “……” Sửng sốt vài giây, nước mắt ứa ra, “Đau!”
Giọng nói kia vô tình vang lên: "Đau thì đừng quên!"
Đừng quên…… Đừng quên……
Đào Nhiễm bỗng nhiên mở to mắt, aww một tiếng tự sờ sờ má, cảm giác đau nhói trong mơ quá thật, cô vẫn cảm thấy cô tỉnh là do bị nhéo tỉnh.
Sắc trời rực rỡ, chim chóc ngoài cửa sổ giòn giã ríu rít. Trên trán Đào Nhiễm thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hóa ra là nằm mơ.
Tim cô đấp rất nhanh, qua hòil lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Kỳ thật càng nghĩ càng cảm thấy giấc mơ này kỳ quái, trong cái khánh sạn tồi tàn kia sao lại có thể xuất hiện một người lạ liều mình nhảy cửa sổ vào chăm sóc cô được?
Dì Trương ở dưới lầu kêu: “Nhiễm Nhiễm ơi, xuống ăn sáng không muộn học đấy!"
~~~
Đào Nhiễm đến phòng học, mới nhớ tới một thứ siêu quan trọng, sắp làm đời cô tiêu
theo nó. Là.... ngày hôm qua cô trốn lẹ quá, không mang cặp theo, tất nhiên cũng không thể mang bài tập về làm được.
“Phương Phươngggg, cho mình mượn bài tập nha!"
Đoạn Phân Phương đưa cho cô, không quên tỏ vẻ cảm thông: "Nhiễm Nhiễm này, bài tập tuy đơn giản nhưng mà nhiều lắm đó, dù chép cũng gần một giờ mới xong nổi.”
“……”
Đào Nhiễm muốn khóc, nói đến cũng kỳ, cô tuy đa số phương diện không thích tuân thủ theo quy tắc, nhưng vẫn ngoan, bài tập luôn cố gắng nộp đúng hạn.
Đoạn Phân Phương bổ một đao không lưu tình: “Tiết đầu tiên hôm nay là Anh ngữ, haizzz, bảo trọng nha!"
Đào Nhiễm còn cố ý nói may: "Lỡ như hôm nay không thu?"
Vừa dứt lời, phó bộ môn Anh đã la to: "Mọi người nộp bài tập đi, tôi cần kiểm tra trước!"
Nhà dột còn gặp mưa.
Cô viết đến độ tay cũng run rẩy.
Đoạn Phân Phương lặng lẽ nhìn ra phía sau, Ngụy Tây trầm bình tĩnh đọc sách xem, lúc nghe nộp bài cậu cũng không thèm động một cái.
Nếu nhớ không lầm, ngày hôm qua cậu ấy cũng một thân rời khỏi, đồ bỏ lại thì phải.
Sao bình tĩnh dữ vậy "chời"? Chẳng lẽ làm xong rồi?
Rốt cuộc trong thời khắc cuối cùng, Ngụy Tây Trầm xoàn xóat viết tên, chậm rì rì giao bài tập.
Trong mắt Đào Nhiễm, giáo viên Anh ngữ là người dữ nhất trong số các giáp viên ở đây. Và sờ thích là phạt học sinh.
Trước đó không lâu cô mới đắc tội vị này “Diệt Tuyệt sư thái”, ngẫm lại tí nữa sẽ đối mặt, trong lòng thoáng hoang vu.
Chuông vang, tiếng giày cao gót dẫn trên nền đất.
Nghe xong báo cáo của phó bộ môn, gương mặt đang vô cảm bỗng trầm mặc.
“Học kỳ này mới khai giảng mấy ngày? A? Lại có bạn học trắng trợn phá kỷ luật! Dù không tôn trọng giáo viên cũng phải tôn trọng người đac sinh ra các bạn chứ!”
Tầm mắt giáo viên tiếng Anh sắc bén hướng tới cỗ Đào Nhiễm.
Mặt cô đỏ lên, chỉ hận không thể đòa cái hầm rồi chui xuống.
Ngụy Tây Trầm nhìn cô từ phía sau, thấy y hệt như chim cút nhỏ cố gắng thu mình trong lớp lông mềm, cũng không biết cô láy đâu ra dũng khí không mặc đồng phục?
Cậu nhếch môi.
Giáo viên tiếng Anh hắng giọng, ánh mắt như phi dao, tiếng sắc lẻm: "Ngụy Tây Trầm, Lam Tấn, còn có Hướng Thanh Thiên, mấy em, ra hành lang đứng cho tôi."
Lớp học thoáng an tĩnh, tiếng kim rơi e chừng cũng nghe được.
Ngụy Tây Trầm, người đang thu hút ánh mắt của các bạn học ăn ý đứng lên. Thiếu niên không quan tâm thế sự rũ mắt, khí chất lạnh lùng, áo đồng phục màu trắng với cổ chữ V được cậu mặc lên như toát ra cảm giác độc đáo khác lạ.
Cậu nghe tên đứng dậy, âm thanh chiếc ghế bị xê dịch phát ra, cậu cũng không quan tâm, đút tay vào túi, bình thản ra ngoài.
Suốt quá trình, cậu cũng không nhìn cô bé bàn trước một cái.
Theo phía sau cậu là Lam Tấn, biểu cảm rất vi diệu.
Mấy tên thiếu niên lục tục đi ra ngoài, giáo viên tiếng Anh vỗ vỗ lên bảng: “Được rồi, nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn tôi đây này, mở sách ra, bắt đầu bài học...…”
Quạt gió nhẹ phất qua thiếu nữ, sớm ngày hè, ánh mặt trời xuyên qua màn sương và cửa sổ rọi vào, mang theo màu sắc ấm áp động lòng người.
Đào Nhiễm cắn bút, vẻ mặt mờ mịt.
Ai có thể nói cho cô, đã xảy ra cái gì không?
Chẳng lẽ phó bộ môn tiếng Anh làm bài lậu?
So với cô, người cùng bàn là Đoạn Phân Phương còn mờ mịt hơn.
Ai có thể nói cho cô ấy cái gì đang diễn ra vậy? Rõ ràng đã thấy Ngụy Tây Trầm nộp bài tập rồi mà, sao vẫn bị phạt?
Hai nữ sinh duy trì gương mặt có chút dại một hồi lâu, Đoạn Phân Phương gian nan mở miệng: “Nhiễm Nhiễm.”
“Hở?”
“Nếu mình không đoán sai, bài tập của Ngụy Tây Trầm... viết tên cậu.”
“……” Đào Nhiễm rối rắm mà mở miệng, “Cậu ta điên à?”
Đoạn Phân Phương vẻ mặt như đưa đám: “Cậu mới điên ấy, mình thấy hơn phân nửa là có ý với cậu rồi!"
Đào Nhiễm: “Ha ha ha…… Đây là.... chuyện cười hài nhất mình từng nghe đấy!"
- --------
Winnie: Edit tên người mình ngu lắm mí cậu ơi, nên ai biết mình sai chỗ nào thì nhắc nhé!!! Thương nhiều ❤