Tiệc cưới linh đình, khách mời đông đúc, khắp nơi đều là lời chúc phúc.
Thế nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, lễ cưới này chỉ là làm cho người ngoài xem mà thôi.
Từ Đan Đan ngồi trong phòng chờ, nhìn bản thân trong gương.
Cô lớn lên không phải là xinh đẹp xuất sắc khiến ai cũng phải nhìn, nhưng vẫn có nét thanh tú, khiến người đối diện sinh ra thiện cảm.
Gương mặt này hôm nay được trang điểm kỹ càng, cũng có vài phần sắc sảo.
Chiếc áo cưới trắng lộng lẫy, càng tô lên vẻ ngoài hào nhoáng của cô.
Nhưng trái ngược với vẻ ngoài lộng lẫy, trên gương mặt cô lại vương một nỗi buồn khó tả.
Bởi vì cô biết, cuộc hôn nhân này định sẵn sẽ không có hạnh phúc.
Trải qua các nghi thức rườm rà, phải đi xung quanh mời rượu, nhận những lời chúc phúc từ khách mời.
Cuối cùng một ngày dài cũng đã kết thúc.
Sau khi tắm rửa xong, Từ Đan Đan ngồi trên giường nhìn về phía phòng tắm.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, liệu có phải lát nữa, người đàn ông đó sẽ...!
"Đang nghĩ gì đấy?"
Giọng nói kia đã kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ kia.
Người kia đã đi đến trước mặt cô, Từ Đan Đan liền ngẩng đầu nhìn.
Người đàn ông trước mặt có dáng người cao to, gương mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt sắc lạnh, hình như cô chưa thấy hắn cười bao giờ.
Nhưng mà hai người chỉ mới gặp nhau có mấy lần, hắn sao có thể cười với cô chứ.
Từ Đan Đan cúi đầu, nắm chặt vạt áo, hy vọng bản thân sẽ bình yên qua đêm nay.
Dịch Thiên Kỳ ngồi xuống cạnh cô, nhìn thấy hành động của cô liền không vui hỏi:
"Em sợ tôi vậy sao?"
"Không có."
Cô trả lời rất dứt khoát, không một chút ngập ngừng, không một chút sợ hãi.
Biết trước số phận của bản thân, sợ hãi thì có ích gì chứ.
Dịch Thiên Kỳ ngược lại lại thích tính cách này của cô.
Hắn ghé sát người muốn hôn nhưng bị cô tránh đi.
Hắn cười xùy một cái rồi nói:
"Bỏ đi, biết em không tự nguyện, tôi cũng không ép.
Tôi còn có việc, em ngủ trước đi."
Dịch Thiên Kỳ đứng dậy bỏ ra ngoài, lúc này Từ Đan Đan mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay siết chặt vạt áo buông lỏng ra, vuốt lại mái tóc của mình.
Cô ngã người nằm xuống giường.
Chiếc nệm êm ái thật dễ chịu, đã lâu rồi cô không có cảm giác này.
Cô thở dài một hơi, suy nghĩ đến quãng đời còn lại bản thân, về cuộc hôn nhân này, một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Nói cô gả cho Dịch Thiên Kỳ, chi bằng nói nhà họ Từ đem cô đi gán nợ.
Từ Đan Đan từ nhỏ sinh ra đã không nhận được yêu thương từ ba mẹ, chỉ bởi vì tuổi của cô xung khắc với bọn họ.
Cô vừa được sinh ra là đem cho bà nội nuôi.
Đến 2 năm sau ba mẹ lại sinh thêm một đứa em gái, được xem là bảo bối, họ mới đón cô về, chỉ để chăm sóc cho em.
Ban đầu cô rất tận tâm, yêu thương em gái, có gì cũng sẽ nhường em.
Nhưng đổi lại, thứ cô nhận được chỉ là sự ghẻ lạnh của ba mẹ, và sự khinh thường của em gái sau này.
Từ Đan Đan đối với nhà họ Từ chính là một đứa dư thừa, một kẻ xui xẻo.
Năm 18 tuổi, cô thi đậu đại học, thế nhưng bọn họ lại không cho cô đi học, nói rằng gia đình khó khăn, còn phải nuôi em gái.
Thế nhưng Từ Diệu Hàm nói muốn đi học đàn, ba mẹ liền đồng ý, muốn mua giày mới, liền đưa đi ngay, còn đôi giày cũ kia thì ném