Tuy là buổi tối thức khuya, nhưng hôm sau Dịch Thiên Kỳ vẫn dậy rất sớm.
Hắn nhìn Từ Đan Đan đang gối đầu lên tay mình ngủ, liền không muốn động.
Hai người bình thường đều là mỗi người một góc giường, hiếm lắm mới có lúc dựa vào nhau ngủ như vậy.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay vén đi sợi tóc rơi trên trán.
Khoảnh khắc yên tĩnh như vậy quả thật rất ít.
Có lẽ do hắn vô tâm quá rồi, không quan tâm nhiều đến cô, lại có người bên ngoài chia rẽ, cho nên tình cảm của bọn họ mới lạnh nhạt như vậy.
Thời gian tới, hắn sẽ cố gắng bù đắp lại khoảng thời gian trước đây, cùng cô bồi đắp tình cảm.
Từ Đan Đan nheo mắt rồi mở ra, hai người bốn mắt chạm nhau, vẫn là cô ngại ngùng mà dời mắt đi trước.
Dịch Thiên Kỳ bình thường thấy như vậy sẽ lên tiếng trêu chọc, nhưng hôm nay hắn rất nghiêm túc, chỉ nói một câu ngắn gọn:
"Mau dậy thôi!"
"Tôi biết rồi."
Từ Đan Đan rời giường đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi chuẩn bị cho bản thân xong thì cô chuẩn bị quần áo cho hắn để ở trên giường, sau đó xuống nấu bữa sáng.
Bởi vì hôm nay hắn muốn ăn bữa trưa ở bên ngoài cho nên đã cho thím Chu ở nhà nghỉ ngơi.
Dịch Thiên Kỳ chuẩn bị xong thì bước xuống ngồi vào bàn ăn.
Lúc ăn cả hai không nói với nhau câu nào.
Hắn đang có suy nghĩ của riêng mình, mà cô cũng có suy nghĩ của riêng cô.
Hắn tự mình lái xe đưa cô đến nơi an nghỉ của Niên Hoa.
Trên đường đi hắn ghé tiệm hoa lấy bó hoa cẩm tú cầu đã đặt trước.
Mỗi năm vào ngày này, dù bận đến đâu hắn cũng sẽ gọi điện trước một ngày đến tiệm hoa dặn bọn họ chuẩn bị, sáng sớm sẽ đến lấy.
Từ Đan Đan ôm bó hoa trong tay mỉm cười, hóa ra cô và Niên Hoa giống nhau, đều thích hoa cẩm tú cầu.
Lúc cô trồng hoa ở trong vườn, sợ hắn sẽ không thích, nhưng sau đó hắn không nói gì, cô nghĩ hắn không quan tâm, hóa ra là do mẹ hắn cũng thích, nên hắn mới không có ý kiến.
Ít nhất thì mỗi lần nhìn thấy những cây hoa do cô trồng đang dần lớn, hắn có cảm giác như mẹ đang ở rất gần mình.
Khi hai người đến nơi, hắn ôm lấy bó hoa đặt lên, cô thì bày thức ăn đã chuẩn bị ra.
Hắn lau sạch bụi trên mộ, dọn cỏ ở xung quanh đó.
Sau đó đã dọn dẹp sạch sẽ, hai người thắp nhang cho bà.
Hắn nhìn vào hình ảnh trên bia mộ, mỉm cười dịu dàng nói:
"Mẹ, con lại đến thăm mẹ đây.
Con trai của em lại lớn thêm 1 tuổi rồi.
Mẹ xem, hôm nay con còn đưa một người đến thăm mẹ nữa." Hắn kéo tay Từ Đan Đan nắm chặt "Cô ấy là vợ con, là con dâu của mẹ.
Mẹ xem, có phải mắt nhìn con trai mẹ rất tốt không? Tìm được một người vợ xinh đẹp, ngoan hiền, giống hệt mẹ vậy."
Từ Đan Đan nghe hắn nói liền phì cười.
Bình thường lúc cãi nhau hắn đều nói cô là kẻ cứng đầu, bướng bỉnh, hôm nay trước mặt mẹ hắn lại khen cô ngoan hiền.
Đây là đang ra mắt trưởng bối, nên giữ mặt mũi cho cô sao? Từ Đan Đan nhìn vào di ảnh