Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 23: Tú Hạ Thảo song tu 18+


trước sau

Bước vào mật thất tu luyện, linh thảo bên trong đều xanh tốt. Không ngờ Hạ Thảo tu luyện đột phá mà chúng không có hề hấn gì, Mộc Linh Thể quả nhiên có tác dụng ôn dưỡng linh thảo.

Sau khi trồng xuống linh dược Trần Duyên liền ngồi xuống giường, chiếc giường bằng đá này là hắn vừa mới gọt ra bên trên là da thú mềm mượt. Không thể lúc nào hắn và Hạ Thảo đều dã chiến hay tu luyện trên bồ đoàn được.

Tú Hạ Thảo tiến lại gần quỳ xuống cởi giày cho Trần Duyên thì bị kéo lên ôm vào lòng. Ôm lấy thân thể mềm mại tràn đầy xúc cảm khiến Trần Duyên thoải mái. Hắn một tay sờ soạn, chiếc lưỡi liếm mang tai nàng rồi thì thầm:

-Tiểu nô của ta không ngờ tu luyện nhanh đến vậy, mới có nữa tháng mà nàng đã đuổi kịp ta rồi.

Hạ Thảo từ ngày được hắn mưa móc thì cơ thể cực kì mẫn cảm, chỉ cần ngã vào lòng hắn thì nàng liền xụi lơ, thở hỗn hễn khó khăn nói:

-Du tu vi có cao bao nhiêu thì thiếp vẫn là tiểu nữ nô của chủ nhân chàng, hằng ngày chỉ chờ mong được ban ơn mưa móc.

Nghe nàng nói khiến hắn rất cao hứng liền hôn thật sâu. Sau khi màn đuổi bắt của lưỡi kết thúc thì Trần Duyên xông tới xé nát y phục nàng.

Hạ Thảo lúc này không khác gì con cừu non chờ lão sói ăn thịt. Trần Duyên liền tấn công đôi thỏ ngọc của nàng, đây là nơi hắn rất thích.

Còn Chu lão và tiểu mập mạp thì hắn đã đóng não hải trước khi vào động phủ rồi, chuyện tốt của mình thì ai lại muốn cho kẻ khác thấy chứ.

Thấy hắn như con sói hám tình Hạ Thảo nũng nịu cất giọng:

-Đừng mà chủ nhân, nếu chàng xoa nắn nhiều vậy thì sau này chúng sẽ rất lớn tiểu nô khi đi lại sẽ khó khăn.

Nghe nàng nói vậy Trần Duyên cười khà khà tay vừa nắn miệng thì lưu manh nói:

-Không sao ta rất thích nữ nhân ngực lớn, nàng ngực càng lớn ta càng thích.

Trần Duyên bắt đầu rong ruổi trên người Hạ Thảo, nàng hiểu ý hắn cố gắng thả lỏng người miệng thì dâm đãng rên lên:

-Tiểu nô sướng quá cầu xin chủ nhân mạnh tay thêm nữa ah…ah… đúng là chổ đó mạnh nữa lên ah… ah…

Thấy nàng rên rỉ hắn càng kích thích tay ra vào tiểu huyệt của nàng càng lúc càng nhanh.

Lúc sau Hạ Thảo phún xuất, thấy cơ thể nàng run lên do vừa cao trào Trần Duyên nghỉ ra ý tưởng mới. Hắn bắt nàng quỳ gối tay chống trên giường kiều đồn hướng về phía hắn.

-Đúng rồi cao nữa lên, cho chủ nhân của nàng thấy toàn bộ cặp mông tròn lẵng của nàng đi nào.

Mặc dù đã không còn sức lực, lời nói của hắn như có ma lực lôi kéo làm nàng không thể không nghe theo. Thấy hắn đang chăm chú ngắm nhìn phía sau của mình nàng càng cảm thấy kích thích rên lên:

-Xin chủ nhân hãy làm thiếp đi, tiểu nô của chàng đã không chịu nỗi nữa rồi.

Trần Duyên nghe vậy liền xảo trá cười dùng lưỡi thăm thú đồn bộ vễnh cao kia.

Lưỡi hắn như con rắn du hành, từng xúc cảm nhẹ nhàng trên bờ mông trắng nỏn, trơn trượt làm cơ thể nàng co giật. Biết Hạ Thảo đang rất mẫn cảm Trần Duyên liền bất ngờ đánh mạnh vào, bàn tay đánh mạnh vào mông nàng cảm giác đàn hồi này khiến Trần Duyên sung sướng không thôi.

Còn Tú Hạ Thảo thì run lên bần bật sau từng cú đánh của hắn, từng giọt nước mắt chảy ra, nàng cắn chặt răng không kêu thành tiếng. Chỉ một lúc sau cơn đau liền biến thành khoái cảm nàng không còn kìm nén nữa rên rĩ nói:

-Ah…ah…Mạnh lên nữa chủ nhân hãy…hãy trừng phạt tiểu nữ nô dâm đãng của chàng đi.

Trần Duyên biết tâm trí nàng đã trong cơn dục vọng không thể nào thoát ra được. Hắn khoái trí cởi hết y phục, cự long to lớn chạm vào tiểu cô nương của nàng mà không tiến vào. Hắn cố ý làm ước tiểu jj cho việc tiếp theo dễ dàng hơn nhưng Hạ Thảo đã không chịu nổi nữa, nàng tự đẩy kiều đồn về phía sau làm cự long chui thẳng vào tiểu điền loa.

Trần Duyên giả bộ giận dữ húc mạnh vào trong trừng phạt nàng.

-Tiểu nô của ta, nàng quá tự ý rồi lần này ta phải dạy dỗ nàng thật nghiêm khắc.

Nói rồi Trần Duyên đẩy hông, tay thì đánh mạnh vào kiều đồn co giản của nàng. Tới khi Hạ Thảo không còn chịu nỗi nữa, hai tay không còn sức lực chống đỡ thân thể hắn mới tha cho nàng.

Tú Hạ Thảo đã phóng xuất bốn lần mà hắn vẫn chưa lên đỉnh lần nào Trần Duyên vỗ nhẹ vào lưng nàng thì thầm nói:

-Tiểu nô của ta, chủ nhân nàng còn chưa thỏa mãn nàng không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Tiểu phụ nghe thấy liền đỏ mặt, nàng liền vội lấy tay tóm lấy mệnh căn của hắn miệng liền liếm mút.

Thấy nữ nhân đang say sưa thì Trần Duyên liền lùi lại. Thấy vật yêu thích tự nhiên vụt khỏi nàng dùng ánh mắt thèm khát ngước nhìn. Thấy hắn gật đầu đồng ý tiểu phụ hưng phấn bò tới đưa cự long vào miệng dường như đó là thứ ngon nhất mà nàng từng nếm được.

Thấy mĩ phụ dâm đãng như chó cái thèm khát cự long làm Trần Duyên rất hài lòng. Hắn từ từ lùi lại thì nàng liền tiến tới nhất quyết không cho tiểu Trần Duyên kìa rời khỏi miệng mình.

Một hồi chơi đùa cơ thể của nàng Trần Duyên mới phóng xuất, chất lỏng trắng đục kia vào trôi thẳng vào trong cổ họng nàng rồi tràn ngập lên miệng. Hạ Thảo lấy tay hứng từng giọt tinh hoa đang trào ra liếm cho bằng sạch mới thôi.

Sau khi dùng miệng rửa sạch cự long của Trần Duyên thì hắn ôm nàng ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Tú Hạ Thảo như con mèo nhỏ nằm trong lòng, lúc này nàng không
còn vẻ lẵng lơ lúc nãy mà mãn nguyện thưởng thức khoảng thời gian yên bình.

Hạ Thảo không cần phải tốn công thu thập linh khí, thần thông “Thiên Hạ Hồng Lô” chỉ cần tu sĩ hấp thu rồi truyền sang cho đạo lữ của mình là được.

Mỗi ngày Trần Duyên đều giao hoang với Hạ Thảo, hắn không dám mạnh tay sợ làm nàng ăn không tiêu. Còn nàng thì mỗi ngày đều chờ đợi cơn mưa móc làm khoảng thời gian này Trần Duyên đều sống trong hương diễm.

Một tháng trôi qua, tốc độ tu luyện của bản thân cũng khiến hắn giật mình không thôi. Hiện nay hắn và tiểu mĩ phụ đều đã là Luyện Khí Kì tầng sáu, đó là do Trần Duyên đã chia một nữa linh khí cho Hạ Thảo. Đối với nữ nhân của mình hắn không keo kiệt bao giờ.

Với tốc độ tu luyện hiện giờ thì trong vòng hai năm tới Trần Duyên cơ hội bước chân vào Trúc Cơ.

Mỉm cười thỏa mãn vỗ nhẹ lên đầu tiểu miêu đang nằm ngủ trong lòng. Hạ Thảo đang say giấc thì bị gọi dậy đôi mắt buồn ngủ nhìn hắn

Trần Duyên vẻ yêu chiều nắn bóp kiều đồn của nàng rồi nói:

-Tiểu nô lười biếng của ta, tới lúc đi thôi. Chủ nhân có việc trọng yếu phải đi giải quyết nàng ở lại trông nhà chờ ta trở về.

Nghe thấy phải rời xa Trần Duyên nàng thật sự không muốn, một tháng ở bên hắn làm nàng mê đắm không dứt ra được.

Nhìn thấy ánh mắt không nỡ của nàng Trần Duyên liền bất đắc dĩ thở dài. Hắn đi hẹn ước với Hà Diệu không thể dắt theo nữ nhân đi được với lại hắn muốn Hạ Thảo ở lại đây tu luyện giúp hắn ôn dưỡng linh thảo.

-Ngoan nào chờ ta trở về sẽ đền bù mọi thứ cho nàng.

Hạ Thảo ai oán nhìn hắn rồi đôi tay búp non luồn vào hạ thể nắm lấy mệnh căn của hắn rồi lằn lơ nói:

-Chủ nhân đã đi lâu vậy thì trước khi đi hãy cho tiểu nô lần cuối để nhớ mong vơi đi một chút.

Thấy nàng cầu xin Trần Duyên mừng còn không kịp liền đè nàng xuống tiếp tục xâm nhập.

Ba ngày sau Trần Duyên rời khỏi động phủ, Hạ Thảo đã thỏa mãn ngất đi. Hắn không muốn đánh thức nàng liền yên lặng rời khỏi.

Trần Duyên một đường thẳng tiến Thiên Độc Sơn. Tới chân núi cũng như lần trước mặc dù thực lực đại tăng nhưng hắn cũng không xúc động tiến vào mà phóng đi truyền tin phù.

Một lúc sau một bóng dáng khả ái xuất hiện, không ai khác chính là tiểu la lị Hà Diệu. Nàng vừa xuất hiện khung cảnh xung quanh thay đổi hẳn, Hà Diệu như một nữ hài vô lo nhìn hắn mỉm cười trong sáng.

Từng bước nhảy chân sáo kết hợp với khuôn mặt xinh xắn của nàng làm Trần Duyên như quên đi phiền muộn. Thấy hắn nhìn chằm chằm Hà Diệu đỏ mặt bẻn lẻn nói:

-Mặt muội có dính lọ à? Sao mà huynh cứ nhìn chằm chằm vậy?

Trần Duyên chợt giựt mình phát hiện bản thân thất thố liền cười ngượng nói:

-Chỉ là lâu ngày thấy mới thấy muội nên ta muốn ngắm lâu một chút

Lúc này sắc mặt tiểu la lị đã như trái táo chín đỏ ngượng ngùng đi tới. Vừa mới lại gần nàng liền bất ngờ không thôi như chú chim nhỏ rối rít hỏi:

-Tu vi của huynh, không ngờ mới có hơn ba tháng mà huynh đã là Luyện Khí Kì tầng sáu chẳng lẽ đan điền của huynh đã…

Nhìn nàng rối rít hỏi Trần Duyên phì cười gật đầu ra hiệu mọi thứ đều đã ổn thỏa.

Thấy hắn thật sự xác nhận tiểu nha đầu mừng rỡ đôi mắt hiện lên tia nhu hòa.

-Thật là tốt quá, vậy là huynh không còn bị hành hạ trật vật khi tu luyện nữa.

Tiểu nha đầu vẫn còn nhớ như in lần đầu thấy hắn tu luyện, một hài tử cắn răng cơ thể run run đau đớn. Đối với kẻ khác mỗi lần hấp thu linh khí là mỗi lần hưởng thụ còn đối với hắn mỗi tia linh khí vào đan điền như những con dao găm đâm vào người.

Nàng nhìn hắn liền òa khóc đói xông vào cứu Trần Duyên nhưng bị sư phụ hắn ngăn lại. Khi tỉnh lại Trần Duyên biết được mọi chuyện liền cấm tiệt nàng tới gần khi hắn tu luyện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện