Bình minh lại về trên An Nhiên Thôn, từ lúc mặt trời chưa mọc người trong làng đã tỉnh dậy kẻ mang tiểu đao, người nấu nước hàng chục nhân khẩu thi nhau đi đi lại lại tiếng cười nói không ngớt.
Phương Trần chân bước ra khỏi cửa đã thu hút không ít ánh nhìn, bị nhiều người chú mục thiếu niên tỏ vẻ lúng túng, đáp lại một tiểu hài tử không ai xa lạ chính là Mao Thiên Thanh vội vàng chạy tới kéo hắn hữu thủ bước đi.
- Ha ha ha chính ngươi là người đã cứu Mao nhi một mạng gọi cái gì là Phương…Phương…
- Lão gia, ta là Phương Trần a.
Một bô lão mái tóc đã bạc trắng, tay chống mộc trượng, bước đi đôi chút run rẫy tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng dễ dàng bị đem cho đánh ngã.
- Ha ha ha ta không quên a, không quên a. Ngươi cái này niên kỉ không lớn nhưng thực lực lại không tầm thường khiến cho Mao nhi phải khen ngợi không dứt.
- Là Mao đại ca quá lời, tiểu bối chỉ là không thể thấy chết không cứu.
Lão giả da dẻ nhăn nheo nhưng lại không thể che giấu song nhãn tinh tường, thân là trưởng thôn khi nghe Mao Thiên Kì mang về một kẻ không rõ tung tích còn lập chí ở lại nơi đây khiến lão không thể không cảnh giác muốn tự thân cùng hắn gặp mặt.
- Thiếu niên này không chính cũng không tà, hắn rõ ràng không đem tâm tư đặt ở nơi đây.
Lão trưởng thôn sắp thượng thọ trăm tuổi tư lịch không thể nào nông cạn, An Nhiên Thôn có thể bình an như hiện tại không thể nào bỏ qua lão công lao. Từng người ở đây đều được lão coi như bản thân hài tử, từng ngày chứng kiến bọn chúng trưởng thành.
Từ tiểu hài vừa mới lọt lòng hay lão gia tử 80 nhưng trước mắt lão cũng chỉ là hài tử không hơn không kém. Chỉ cần khoảng khắc nói chuyện ngắn ngủi lão trưởng thôn cũng da lông đoán được hắn ý đồ không phải muốn hãm hại thôn này cũng an tâm phần nào.
- Không cần khách khí, nếu ngươi đã muốn nán lại đây lão phu đương nhiên thập phần chào đón. Lại đây Phương…Phương…
- Là Phương Trần thưa lão gia tử.
Phương Trần bất đắc dĩ, dù sao lão giả này vốn dĩ chỉ là phàm nhân không thể nào cũng tu sĩ ngàn năm tuổi thọ đánh đồng.
- Ha ha ha ta đương nhiên là nhớ a. Phương tiểu huynh đệ hay là cùng chúng ta phân giải đầu cự xà này a.
- Đa tạ trưởng thôn.
Phương Trần được cùng mọi người tham gia xả thịt yêu thú tức là lão đã ngầm chấp nhận hắn ở lại nơi đây. Người trong thôn hiền lành ý nghĩ đều hân hoang chào đón cười đùa xôn xao.
- Thì ra đây chính là phàm giới a, khác xa một trời một vực so với tiên môn.
Trên Ma Kiếm Tông áp lực từ ma môn mang lại không chỉ khiến những kẻ ngoại lai cảm thấy khiếp sợ, thậm chí trong tông đệ tử cũng phải ngày đêm lo nghĩ không ít. Nguy hiểm
đồng môn tường tàn hay nguy cơ rơi vào hiểm địa luôn chực chờ.
- Phương đệ ngươi học rất nhanh a, không ngờ chỉ một lần nhìn thấy đã dễ dàng làm được.
Phương Trần bản thân đã không dưới vạn lần phân giải yêu thú, mọi thứ đối với hắn không khác gì nước chảy mây trôi chỉ trong nháy mắt huyết nhục cùng xương cốt đã ngay thẳng tách lìa dưới ánh mắt thán phục của nhiều người.
- Đệ xuất thân là thợ săn, khi còn nhỏ đã được phu thân truyền dạy ít nhiều nên mọi việc vô cùng thuận lợi a.
Hắn liền lấy vị phụ thân ảo tưởng kia làm bàn chắn, mọi người đều gật đầu cho là đúng khiến không khí càng trở nên náo nhiệt.
- Mao đại ca, xà bì này vô cùng bền chắt, thiết tiễn không thể nào công phá chúng ta có thể lấy thứ này làm nội giáp vô cùng phù hợp.
Mao Thiên Kì tay cầm đại đao thuần thục tách ra những mảng thịt lớn cợt nghe hắn nói liền dừng tay, lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán.
- Đệ nói không sai, nhưng thứ này quá sức cứng đầu ngay cả tiểu kim khâu cũng không xuyên thủng được…bất quá nếu như đưa tới thành trì có thể tìm ra kẻ làm được chuyện này chỉ là giá cả quá dọa người, chỉ số ngân lượng bỏ ra đã lớn hơn giá trị của mảnh da này.
Trung niên bất đắc dĩ lắc đầu, lời Phương Trần nói ra làm sao hắn có thể chưa nghĩ tới. Nhưng bọn người kia hét giá quả thật quá dọa người sợ rằng chỉ có những gia tộc giàu có kia mới đủ khả năng chèo chống.
- Nhưng đệ cũng không cần phải thất vọng, mặc dù lực bất tòng tâm nhưng thứ này vẫn còn không ít điểm lợi dụng, đệ có thấy những mảng tưởng ngoài kia không, chúng đã được phủ kín bới da yêu thú. Không những sức phòng ngự trên diện rộng tăng cao thậm chí còn hù dọa không ít dã thú.
Mao Thiên Kì không che giấu hài lòng chỉ về phía tường rào đã hơn trăm năm này bảo hộ con dân An Nhiên Thôn vượt qua không ít kinh người kiếp nạn.
Mặc dù đối với những tiểu tu sĩ Luyện Khí kì đây chính là hành động phá sản nhưng với phàm nhân tuyệt đối đã là dụng tâm nhất lợi dụng ưu thế phòng ngự. Quả thật da yêu thú không chỉ phòng ngự chắc chắn thậm chí còn giúp người dân tránh khỏi những phiền phức ngoài ý muốn.