Ánh sáng từ hỏa cầu làm cho không gian xung quanh rõ hơn, trước mắt Trần Duyên là một hang động lớn sâu không thấy đáy. Đang lúc hắn phân vân không biết làm thế nào thì Chu lão lại xuất hiện.
-Không sao, lão phu không có cảm nhận được nguy hiểm nào tiểu tử ngươi cứ đi vào trong biết đâu tìm được cơ duyên gì đó.
Lời nói của Chu lão rất hợp ý Trần Duyên, lấy ra viên Dạ Minh Châu soi sáng đường đi hắn trực chỉ hang động tiến vào. Điều làm Trần Duyên cảm thấy kì lạ là bên trong còn rất nhiều hang nhỏ, có hang lớn cho người đi qua.
-Thật không ngờ, lần đầu tiên ta thấy có nhiều hang như vậy. Nếu kiểm tra từng cái thì không biết năm nào tháng nào mới xong.
Hắn liền vỗ túi linh thú, một đàn Thực Huyết Trùng bay ra. Nay đã là tu sĩ Luyện Khí hậu kì số linh trùng hắn khống chế đã hơn năm trăm. Mặc dù chúng chỉ là linh trùng Bính đẵng nhưng mỗi con đều là vô địch cùng cấp không thể coi thường.
Trần Duyên khống chế đàn linh trùng thăm nhập vào những hang tương đối nhỏ, không phải là hắn không chú ý tới những hang lớn bằng ngươi trưởng thành kia nhưng có trời mới biết trong đó có yêu thú lớn cỡ nào.
Nữa canh giờ trôi qua, Trần Duyên liền cảm nhận được có hơn mười con Thục Huyết Trùng đã chết. Sinh vật kia có vẻ rất tức giận đang từ trong hang bò ra.
Trần Duyên liền khống chế tất cả linh trùng bay trở về bao quanh lấy hắn, tay lấy từ trong túi trữ vật ra ba tấm Thiên Lôi Phù phòng thân. Tiếng động càng lúc càng lớn, rõ ràng có vật gì đó từ lòng đất tiến lại gần hắn.
-Cái gì một con trùng đất khổng lồ.
Trần Duyên dựt nảy mình, đây là lần đầu hắn thấy con trùng đất lớn đến vậy thân thể một người ôm mới hết.
-Tiểu tử ngươi không cần phải lo lắng, đây Động Địa Trùng linh trùng cấp một Ất đẵng. Loại linh trùng này chỉ sinh sống trong lãnh thổ của Động Địa Tượng, sống nhờ đào hang trong những cái hố do Động Địa Tượng làm ra.
Nghe Chu lão giải thích nghi vấn hắn mới biết bản thân còn nông cạn tới chừng nào.
-Ngươi đừng lo, loại linh trùng này ngoài việc đào đất ra thì thực lực không mạnh nên mới sống gần Động Địa Tượng để dễ bề trốn tránh kẻ thù.
Nghe tới đây hắn liền thở phào nhẹ nhõm, thu đàn linh trùng vào túi linh thú sau đó thả ra đàn linh trùng khác lần này chỉ có hơn trăm con. Chúng chính là đàn Thực Huyết Trùng lột xác trong kén kia. Một tháng trôi qua rốt cuộc những con linh trùng này đã trở thành linh trùng Đinh đẵng.
Hình thể của Thực Huyết Trùng gần như không đổi, chỉ có màu đen trên cơ thể đã bắt đầu nhạt dần. Riêng con linh trùng Ất đẵng mà Trần Duyên đặt tên là Tiểu Huyết kia rõ ràng lớn hơn một vòng, màu sắc đã chuyển sang hơi bạc.
Trần Duyên khống chế Thực Huyết Trùng vây công con trùng đất khổng lồ kia. Hơn một tháng trong kén đói khát chúng trở nên hung tàn hơn khi vừa nhận được lệnh liền bay vào sâu xé huyết nhục.
Tiểu Huyết dẫn đầu tấn công trực diện, đôi càng lớn từ miệng cắm sâu vào đầu Động Địa Trùng ngăn cản nó di chuyển thừa diệp hơn trăm con Thực Huyết Trùng lao vào thôn phệ.
Con trùng đau đớn quằn quại, dường như biết không thể thoát khỏi gọng kiềm của Tiểu Huyết nó liền kéo đứt thân thể nhắm tới hang gần nhất.
Trần Duyên sao cho Động Địa Trùng tẩu thoát, hắn khống chế Thực Huyết Trùng phóng tơ che kín các lỗ gần đó chặn hết đường trốn chạy.Đó là thần thông thiên phú của Thực Huyết Trùng sau khi lột xác thành công có thể phun ra tơ trắng thủy hỏa bất xâm.
Mọi đường tẩu thoát đều bị chặn lại Động Địa Trùng như cá nằm trên thớt chờ đợi kết cục. Không tới nữa canh giờ trùng đất lớn cỡ một người ôm liền bị thôn phệ sạch sẽ.
Trần Duyên nhìn hàng trăm hàng ngàn hố trước mặt lắc đầu ngao ngán.
-Bao nhiêu đây thì cho ta một năm cũng không lấp đầy được, chưa nói là chọc giận đàn Động Địa Trùng kia cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Hết cách hắn trèo lên phía trên, phóng ra ba lá Thiên Lôi Phù. Tiếng nổ đinh tai nhức óc kèm theo đó là đất lỡ từng mãng lớn lấp đầy cái lỗ lớn hơn mười trượng kia.
-Hừ, nếu không tiêu diệt được thì ta liền chôn sống tất cả các ngươi.
Hắn liếc nhìn xung quanh rồi xóa mọi vết tích, còn cố tình làm dấu để sau này quay lại.
-Nơi này có bầy Động Địa Trùng lớn như vậy mà bỏ đi thì thật lãng phí, khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì ta sẽ dùng các ngươi làm lương thực nuôi nấng linh trùng.
Nói rồi Trần Duyên quay lưng rời đi, hắn còn rất nhiều hố đất chưa lấp lại.
Qua ngày thứ hai mươi điều mà Trần Duyên chờ đợi rốt cuộc đã tới, phân của Động Địa Tượng. Đứng trước một thứ vừa tế nhị nhưng lại vừa vĩ đại theo chính nghĩa đen của nó làm Trần Duyên sững sốt.
-Bà cha nó con voi này phải ăn cỡ nào mà đi nặng lại lớn như vậy? Thứ này lớn ít nhất cũng phải bằng cả ngôi nhà chứ chẳng chơi.
Chu lão xuất hiện nhìn thứ kinh tỡm đó mà mỡ miệng khen
lấy khen để.
-Không ngờ Động Địa Tượng này lại cho ra thứ chất lượng như vậy. Tiểu tử ngươi nhìn xem màu sắc này, hình dạng này, kích thước này mà còn cả hương vị nữa chứ thật là tuyệt mĩ.
Nói tới đây lão còn cố ý lại gần hít lấy hít để làm Trần Duyên đứng gần đó đã nôn khan mấy lần. Hắn thật sự không hiểu nỗi Chu lão này nghĩ gì, nhìn lão lúc này như con bọ hung vui mừng khi nhìn thấy thứ ưa thích.
Trần Duyên cũng hết cách, có lẽ là do khẩu vị của Chu lão quá nặng chăng? Hắn lấy ra một miếng vải bịt mũi thật chặt rồi mới dám lại gần. Thứ này quả thật quá nặng mùi, từ xa hắn đã không chịu nỗi.
Cầm lấy cái xẻng lấy hết can đảm tiến lại gần Trần Duyên vận lực xúc vào.
-Không ngờ thứ này lại nặng như vây.
Tay hắn bắt đầu chùng xuống.
-Tiểu tử, ngươi nhẹ tay thôi thứ này đều là tinh hoa không đó. Đúng rồi ở đó một ít, không không bên trái đúng rồi. Ngươi qua đối diện lấy thêm một ít nữa.
-Được rồi tiểu tử ngươi làm cũng không tệ, tới những nơi tiếp theo cứ tương tự mà làm, lão phu chợp mắt một lúc đây.
Trần Duyên đúng là không còn gì để nói, cùng chung một đống mà còn chia ra chỗ tốt chỗ xấu. Nghĩ như vậy nhưng hắn cũng nhất quyết làm theo, số còn lại thì đem tới mấy cái hố kia sẵn tiện lấp luôn một thể.
Cuối cùng hắn cũng làm sao, bấm đốt ngón tay nhẩm tính thấy còn tới ba ngày mới tròn một tháng, Trần Duyên quyết định tới giao nhiệm vụ cho Ngũ Trưởng lão dù sao hoàn thành sớm lúc nào cũng tốt hơn.
Nghĩ rồi Trần Duyên thu xếp rời đi, nhưng hắn lại chợt nhớ ra:
-Nhưng ta đâu biết đường nào tới động phủ của Ngũ Trưởng lão, lần trước đều do tên Thành Lực kia dẫn đường.
Hết cách hắn liền nhắm phương hướng mà đi.
Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, áp lực hàng vạn cân đè lên cơ thể Trần Duyên khiến hắn nằm xuống đất. Tia máu chảy ra từ khóe môi, hắn đã bị ép tới trọng thương.
Bất lực nhìn về phía trước, một nguồn uy áp khủng khiếp đang tiến lại gần. Trần Duyên đã tới giới hạn của bản thân hắn vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” cố gắng chống đỡ cơ thể.
Áp chế nội thương Trần Duyên gắng gượng đứng thẳng người lê từng bước về phía sau hòng thoát khỏi nguồn áp lực này. Hai canh giờ trôi qua rốt cuộc Trần Duyên đã thành công rời khỏi hắn cảm giác bản thân như hồi sinh.
Nhìn lại quãng đường mình đi qua tất cả thực vật bị ép nằm rạp xuống đất, hầu như không có sinh mạng nào sống sót. Biết đây không phải là nơi có thể ở lâu hắn liền nhanh chân rời khỏi theo hướng ngược lại.
Hết cách Trần Duyên đành quay lại Vấn Tâm Thác hi vọng có người nào ở đó. Trời không phụ lòng người, Ngũ Trưởng Lão đúng là đang ngồi tĩnh tâm cạnh thác nước. Hắn cười khổ lẫm bẫm:
-Biết vậy thì ta tới đây từ đầu rồi, đúng là làm chuyện ngoài dự định thì luôn rước họa vào thân mà.
Hắn bước lại gần, khom người hành lễ:
-Đệ tử bái kiến Ngũ Trưởng Lão, nhiệm vụ người giao cho đệ tử đã hoàn thành.
Lão khẻ mở mắt nhìn hướng Trần Duyên môi mấp máy:
-Ngươi bị nội thương, chẳng lẽ lũ Động Địa Trùng kia có thể làm khó dễ ngươi sao?
Trần Duyên bất đắc dĩ kể lại.
-Ta đã hiểu, thì ra ngươi đặt chân vào lãnh địa của Động Địa Tượng. Vị đạo hữu này của ta rất khó chịu khi kẻ khác vào lãnh thổ của hắn, cũng may đó chỉ là một cái giậm chân hâm dọa thôi nếu không ngươi đã trở thành phân bón luôn rồi.
Lão cười khà khà trên nỗi đau khổ của hắn.
-Dù sao ngươi cũng đã tới đây rồi, thử ngồi dưới ngọn thác này mau.
Nói rồi không đợi Trần Duyên dò hỏi lão phất tay một sức mạnh vô hình bắt lấy hắn ném vào thác nước. Từng giọt nước tưởng nhẹ nhàng nhưng rơi xuống từ thác nước chọc trời như những viên đạn pháo bắn thẳng lên cơ thể.