Màn đêm tối đen bao phủ không gian nhưng làm sao có thể ngăn cản thị lực của tu sĩ, hình ảnh rõ mồn một xuất hiện trước mắt bọn hắn.
Một đàn Hắc Miêu điên cuồng lao tới, đó chính là Nguyệt Miêu yêu thú cấp một Giáp đẵng nổi tiếng là sát thủ bóng đêm. Chúng linh hoạt nhất là đêm trăng tròn, như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.
Đàn Nguyệt Miêu này chính là yêu thú đã đánh chiếm Mãnh Ngưu Thôn. Nhìn hơn trăm con hắc miêu dáng hình thon gầy xông tới làm cho chúng đệ tử Bình Địa Sơn hoảng sợ, Kim Vận cố lấy bình tĩnh hét lớn:
-Không được rối loạn, các sư đệ mau theo ta mở đường máu lui ra khỏi đây.
Hắn quay qua Trần Duyên khuôn mặt miễn cưỡng cắn rắng nói:
-Trần Duyên sư đệ, tình hình hiện giờ chúng ta tạm thời bỏ qua chuyện cũ, đồng tâm hiệp lực cùng tìm đường sống trong chỗ chết.
Lời đệ nghị hấp dẫn kia vậy mà không lây động được Trần Duyên, hắn chắp tay sau lưng vẻ mặt lạnh nhạt như thể là kẻ ngoài cuộc.
-Tên ngu xuẩn không biết trời cao đất dày kia, hiện nay ngươi chỉ có hai lựa chọn một là đi theo bọn ta, hai là chết. Ngươi mau chọn đi.
Một tên đệ tử khác tức giận, hắn lấy ra pháp khí như chỉ chờ Trần Duyên trả lời không hợp ý liền ra tay.
Bỗng nhiên Trần Duyên nở nụ cười khinh miệt làm cho hắn điên tiết rút kiếm xông tới.
-Lam sư đệ hãy khoan...
Cơn phẫn nộ đã làm hắn điên cuồng, tình hình hiện giờ khiến hắn không thể nào bình tĩnh nghe Kim Vẫn ngăn cản. Có người đi đầu liền có kẻ tiếp bước, hơn mười đệ tử khác cũng cùng nhau xông tới vây công Trần Duyên.
-Các ngươi nghĩ bản thân có thể giết ta.
Nói rồi hơn ngàn con linh trùng xông ra ồ ạt tiến đến khiến cho bọn chúng hoảng sợ. Chớp mắt trôi qua ba bộ xương cốt rơi lả tả xuống đất trước ánh mắt kinh dị của những kẻ xung quanh.
Lúc này ngay cả Kim Vẫn cũng phải run rẫy môi mấp mấy nói:
-Ngươi... ngươi dám giết đồng môn đúng... đúng là tội ác tày trời ta sẽ báo cáo việc này lên chấp pháp đội xử tử ngươi.
Bây giờ trong mắt bọn hắn Trần Duyên như thể ác ma, không muốn hoảng sợ cũng khó, có kẻ nào tận mắt chứng kiến đồng bạn bị thôn phệ từng khối huyết nhục chết một cách đau đớn mà không kinh hãi.
Không để ý tới bọn chúng Trần Duyên nhắm tới một hướng phóng người đi trong bóng đêm. Phương hướng này chính là lỗ hỗng của đàn Nguyệt Miêu do chính Chu lão mách bảo, đây cũng là lí do khiến hắn bình tĩnh như vậy.
Vừa rời đi Chu lão cũng hiện lên không kiềm được vẻ nghi hoặc nói:’
-Tiểu tử làm sao ngươi biết phân của Động Địa Tượng lại có sức hấp dẫn với yêu thú như vậy.
Trần Duyên mỉm cười:
-Làm sao ta biết thứ này có tác dụng hay không? Chỉ là trong hoang dã phân voi thường làm cho dã thú săn mồi chú ý tới nên ban nãy mới thử dùng cách này.
Chu lão ngẫn ngơ một hồi cũng liền thở dài thán phục:
-Lão phu không ngờ ngươi có thể nghĩ ra được diệu kế này, bình thường Động Địa Tượng có lãnh thổ rộng lớn yêu thú khác không dám xâm nhập nên điều này không có ai ghi chép lại.
-Ta cũng chỉ là thử nghiệm thôi, nếu chính tay giết chết bọn chúng có khả năng để lại dấu vết, dù sao những đệ tử này cũng là của Bình Địa Sơn thậm chí còn có một tên đệ tử chân truyền. Nếu để lộ ra khẳng định Bát Trưởng Lão sẽ không bỏ qua cơ hội này mà trừ khử ta.
Vẻ mặt hắn lúc này hiện lên vẻ e dè.
-Chính vì vậy nên ngươi mới phải tìm cách dụ dỗ bọn Nguyệt Miêu tới đây xóa sạch mọi dấu vết.
-Thật ra ta cũng chỉ đánh cược thôi, nếu như không có tác dụng thì đành phải đích thân ra tay nhưng không ngờ là thu hoạch ngoài mong đợi.
Lúc này Trần Duyên đã rời xa khỏi bọn chúng, hắn dừng lại rồi giả như đang tìm kiếm thứ gì đó xung quanh. Trong lúc chu lão cũng đang khó hiểu thì lúc này có hàng trăm bóng người lao tới.
-Trần Duyên sư huynh, là ta Thành Lực đây.
Thành Lực dẫn đầu đi theo sau chính là chúng đệ tử Bình Địa Sơn, Trần Duyên trong lòng thầm nghĩ:
-Đúng là không uổng công ta chờ đợi mà.
-Thì ra Thành Lực sư đệ cũng đã tới, khi nãy nghe tiếng động lớn ta liền phóng thẳng ra đây kiểm tra xem thực hư thế nào.
Nghe Trần Duyên nói hắn cũng tạm thời tin tưởng.
-Thì ra là vậy, lúc nãy có tới lều tìm sư huynh nhưng không thấy đâu thì ra là đã đi trước ta một bước.
-Đâu đâu, chỉ là do sư đệ tốn thời gian chờ nhân số tập hợp cho nên không thể bằng ta một thân một mình rồi.
Bỏ qua màn chào hỏi rườm ra Thành Lực gấp gáp nói:
-Sư huynh có tìm thấy manh mối gì ở quanh đây không, lúc nãy ta đi qua chỗ của đại sư huynh nhưng không thấy hắn ở đâu, ngay cả những đệ tử thân cận nhất cũng biến mất.
-Ta cũng không biết, khi nãy nghe tiếng động liền tức tốc tới đây không hề thấy kẻ nào qua lại. Chẳng lẽ tiếng động phát ra vừa rồi là do...
Nghe tới đây Thành Lực cũng gật đầu, chính hắn cũng có suy nghĩ như vậy. Cảm giác không lành xuất hiện trong đầu hắn.
-Các sư đệ nghe lệnh, mau chóng
tản ra xung quanh tìm kiếm tung tích của đại sư huynh nhưng không được gây ra âm thanh lớn, ban đêm trong Ma Kiếm Lâm không phải là nơi chúng ta có thể tùy tiện.
-Tuân lệnh sư huynh.
Chúng đệ tử nhận lệnh liền như cơn gió biến mất trong màn đêm trước sự ngỡ ngàng của Trần Duyên. Thấy vẻ nghĩ ngợi của hắn Thành Lực cũng cười nói:
-Tốc độ như vậy tuy có nhanh nhưng chắc không thể nào sánh bằng Trần Duyên sư huynh đúng không?
-Đúng như sư đệ nói nhưng mà mấy trăm đệ tử cùng có tốc độ nhanh như vậy thật khó tưởng tượng.
Thân pháp vốn là thư rất khó luyện, nhất là đối với các đệ tử trẻ ngày thường chỉ biết lao đầu vào những công pháp uy lực mạnh nên hiếm ai đi rèn luyện thứ mất thời gian này. Lúc nãy Kim Vận cũng dùng thân pháp này để bám theo khiến hắn không thể nào phát hiện ra.
-Đây là “Thất Thải Bộ” công pháp Giáp đẵng cấp một, chỉ có công dụng duy nhất là khiến thân pháp nhẹ nhàng. Đây là một bước quan trọng trong quá trình luyện thể do chính sư phụ nghiêm lệnh phải làm theo nên tất cả đệ tử đều phải tu luyện.
Hai người vừa tìm kiếm vừa trao đổi, chẳng bao lâu dưới sự dẫn dắt của Trần Duyên hắn đã tới gần khu vực lúc nãy.
Thành Lực kiểm tra dấu vết xung quanh vẻ mặt biến sắc lấy ra phù lục báo hiệu bóp nát. Ba hơi thở sau tất cả đệ tử đều tập hợp, trước mắt bọn họ là cảnh tượng không thể nào thể thảm hơn. Thậm chí có một tiểu sư đệ lần đầu ra ngoài lịch luyện liền chịu không được mà nôn mữa.
Trên mặt đất, thân cây cổ thụ khổng lồ, những viên đá tảng rắn chắc đâu đâu cũng là dấu vết tranh đấu. Huyết nhục văng ra tứ tán khắp nơi, một người can đảm tiến lại gần kéo ra một cái xác có vẻ nguyên vẹn nhất nhưng cũng đã bị phá hoại gần như không thể nhận diện được.
Không khí lúc này đã trở nên nặng nề hơn, Thành Lực đi ra kiểm tra xung quanh xác nhận không ai còn sống sót. Vẻ mặt hắn càng lúc càng âm trầm quan sát mọi dấu vết xung quanh nói:
-Dấu vết ở đây tất cả đều là do Nguyệt Miêu gây ra, có lẽ đại sư huynh rơi vào ổ phục kích của chúng.
Suy đoán của Thành Lực cũng được số đông đệ tử ủng hộ đặc biệt là Trần Duyên. Mọi thứ diễn ra đúng như những gì hắn đã sắp xếp, bỗng nhiên tên tiểu sư đệ vẻ mặt hoảng sợ ban nãy lại đứng ra nói:
-Sư huynh, đệ không tin đại sư huynh lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Thành Lực quay ra hỏi:
-Ý của sư đệ là...
-Đại sư huynh đã là tu sĩ Luyện Khí kì viên mãn thân kinh bách chiến không thể nào lại đưa sư huynh đệ ra ngoài vào ban đêm như vậy, vã lại đây không phải lãnh thổ của Nguyệt Miêu không thể có chuyện tất cả bọn chúng đều tập trung một chỗ được.
Lời hắn nói chắc nịch làm cho chúng đệ tử xung quanh cũng dần tán thành, Thành Lực cũng chầm chậm lắng nghe.
-Theo đệ đại sư huynh không phải bị rơi vào vòng vây yêu thú mà bị kẻ khác mưu hại bằng cách lôi kéo Nguyệt Miêu tới đây hòng vừa tiêu diệt tất cả vừa xóa dấu vết.
Nghe tới đây sự nghi ngờ trong lòng những đệ tử xung quanh cũng bắt đầu dấy lên, tất cả đồng loạt nhìn về phía Trần Duyên. Dù sao hắn cũng là người đứng gần hiện trường nhất.
Lúc này ngay cả Thành Lực cũng bất giác nhìn về phía Trần Duyên trong lòng nổi lên nghi kị.
-Hửm chẳng lẽ ngay cả Thành Lực sư đệ cũng nghi ngờ ta là hung thủ sát hại Kim Vẫn sư huynh sao?
Nghe Trần Duyên hỏi lại Kim Vẫn cũng trở nên chần chừ, ngay lúc này tên đệ tử kia cũng hô hào.
-Thành Lực sư huynh, lúc này không phải lúc yếu mềm, đại sư huynh không thể nào chết oan uổng như vậy. Cầu Thành Lực sư huynh lấy lại công bằng cho tất cả các sư huynh đệ đã chết.
-Cầu Thành Lực sư huynh lấy lại công bằng cho tất cả các sư huynh đệ đã chết.
Hắn quỳ xuống khẩn thiết cầu xin khiến cho chúng đệ tử xung quanh cũng không kìm được xúc động cũng đồng loạt quỳ xuống.