Chúng chiêu con sói nằm thoi thóp.
-Đúng là yêu thú, sức sống rất mạnh. Bị thương thương tới vậy mà vẫn chưa chết.
Trần Duyên cảm khái tiến lên 1 đao ngay cổ kết thúc sinh mạng của nó.
-Trận chiến đâù tiên với yêu thú ngươi đã làm rất tốt. Nhưng chớ tự mãn, lang loại là loài huyết tính nên chỉ biết tấn công. Nếu như là mèo hoặc vượn thì trận đấu không dễ dàng như vậy.
-Tiểu bối thỉnh giáo.
Trần Duyên nghiêm túc nói, bây giờ hắn mới biết có tiền bối ở bên chỉ dạy mang lại chuyện tốt đến nhường nào. Sư phụ hắn là dạng người lãnh đạm lúc nào cũng nói rất ít, ngoại trừ thi thoảng chỉ điểm ra thời gian còn lại là hắn tự tu luyện.
Lấy ra trủy thủ bắt đầu phân tách tài liệu, mặc dù chưa thuần thục nhưng cũng không tới nổi làm hư. Nữa canh giờ sau hắn mới lấy ra được nanh và móng của Thương Lang, bán đi cũng kiếm được 5-6 khối hạ phẩm linh thạch. Những thứ còn lại không phải vô giá trị mà là kích thước quá lớn, túi trữ vật không thể chứa hết.
-Bây giờ là mùa xuân Tam Đoạn Xà chắc sẽ ra ngoài săn mồi, ta cứ đi dọc bờ sông tìm xem.
Trần Duyên thầm nghĩ.
Khoảng nữa canh giờ sau, hắn phát hiện có dấu vết bò trường của loài rắn liền bám theo. Dấu vết kéo dài đến 1 hang đá lớn gần vách núi, xung quanh che kín bởi những viên đá lỏm chỏm.
Trần Duyên ở ngoài cửa động xem xét, hắn không dại dột tiến vào. Có trời mới biết bên trong đó có gì, lỡ đâu lại là cấp 2 trở lên yêu thú thì mạng hắn quả thật ô hô ai tai.
Quả thật trời không phụ người có lòng, lúc sau từ trong hang đi ra 1 con rắn thân lớn cỡ 2 ngón tay. Đó chính là tam đoạn xà, trên thân chia làm 3 màu theo thứ tự là đỏ, vàng, xanh.(Trưa nay chạy xe ngoài đường thì gặp đèn giao thông bị hư vậy là đứng chờ đèn đỏ hơn 5p hên là mấy chú nhà gần đó nhắc vậy là lấy làm ý tưởng lun^_^)
Trần Duyên chưa kịp cao hứng thì theo sau đó là 1 đàn lúc nhúc những con khác, nào là 1-2-3-4-5 đoạn đủ cả. Đoạn Xà yêu thú bâỳ đàn, sống càng lâu thì càng mạnh, số đoạn trên người càng nhiều. 2 đoạn là Bính đẳng cho đến 7 đoạn là yêu thú cấp 2 Giáp đẳng khủng bố.
Nhiệm vụ của Trần Duyên là Tam Đoạn Xà, yêu thú cấp 1 Đinh đẵng.
-Số lượng đông đảo như vậy thì chỉ còn cách dẫn dụ từng con hay những con lạc bầy thôi.
Trần Duyên thở dài.
-Xà loại là loại linh trí không cao ngươi muốn dụ nó rất đơn giản, giống như ngươi lấy kẹo du dỗ con nít thôi.
Nghe vậy Trần Duyên lùng xục khắp nơi, cuối cùng kiếm được một con chuột tròn mập. Là Hôi Thử yêu thú cấp 1 Bính đẳng con mồi ưa thích của Đoạn Xà.
Hắn ném con chuột vào giữa đàn rắn, như dự đoán cả đàn xâu xé lẫn nhau để dành Hôi Thử. Mà nạn nhân chủ yếu là Bính đẵng và Đinh đẵng Đoạn Xà, những con chết hoặc bị thương nằm la liệt.
-Ha...ha...ha... đại thu hoạch rồi, chỉ cần túi độc và nanh độc của chúng thì cũng đủ để ta lấp đầy túi trữ vật rồi.
Hắn kinh hĩ như điên, ngoại trừ 7 túi độc nộp lên nhiệm vụ phần còn lại hơn 200 túi độc và nanh độc nếu bán đi thì cũng kiếm được vài trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Trần Duyên chờ đàn Đoạn Xà đi hẵn liền bước ra thu hoạch chiến lợi phẩm, con nào chưa chết thì cho 1 dao hóa kiếp, con nào chết rồi thì chỉ cần phân tách tài liệu là xong.
Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng xung quanh, thấy không bỏ sót thứ gì Trần Duyên quyết định quay về Ma Kiếm Tông. Chuyến đi lịch luyện lần này có thể nói là vẻ vang mà về, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ tông môn mà còn có thêm đại thu hoạch.
Không nói tới Đoạn Xà thì thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” đã là thu hoạch cực lớn, thậm chí còn khiến lão quái vật Nguyên Anh kì đỏ mắt. Hắn cần phải về đóng cửa khổ tu 1 thời gian để tiêu hóa hết tạo hóa lần này.
Quay đầu Trần Duyên hướng ra khỏi Hắc Lâm nhưng lại chọn con đường khác. Đây là vì gợi ý của Chu Lão, hắn lịch luyện còn quá non kém cần phải đi nhiều để gia tăng kiến thức.
Cuối cùng cũng ra khỏi Hắc Lâm rừng rậm, quãng thời gian vừa rồi đúng là địa ngục. Hắn gặp phải 4 con yêu thú cấp 1, trong đó có 1 con Giáp đẵng khiến hắn bỏ chạy thục mạng.
Tiến đến quán trọ ven Hắc Lâm rừng rậm, hắn dẫn Xích Long Mã trước ánh mắt ngạc nhiên của chủ quán hắn phóng ngựa lao đi trên đường.
3 ngày sau Trần Duyên đã tới được khu vực quản hạt của Ma Kiếm Tông, từ đằng xa cách gần ngàn dặm mà đã có thể thấy Ma Kiếm sơn mạch lúc nào cũng được mây mờ che phủ.
Dù là môn phái Ma đạo, nhưng cấp bậc đệ tử trong tông môn rất sâm nghiêm. Đệ tử ngoại môn thấp nhất là Luyện Khí kì, trước 30 tuổi Trúc Cơ thành công trở thành đệ tử nội môn.
Sau 30 tuổi sẽ trở thành chấp sự phụ giúp công việc bề bộn trong tông môn để đổi lấy tài nguyên tu luyện. Kết đan thành công
đương nhiên là trở thành trưởng lão, được tông môn cung phụng có quyền chọn ngọn núi để tu luyện và đệ tử.
Trong tông môn hiện nay có hàng trăm ngọn núi, nhưng trong đó chỉ có 11 ngọn núi có danh xưng và đông đảo đệ tử tu luyện. Được tu giả khắp nơi gọi là “Thập Nhất Chấn Tông Sơn” là nơi cư ngụ của Thập Đại Kim Đan Trưởng Lão và Tông Chủ.
Hắn phóng ngựa về phía Phong Ma Sơn nơi mà sư phụ hắn Phong Ma Chân Nhân đang chấn giữ. Sau khi trả lại Xích Lân Mã, Trần Duyên bước lên núi hướng về phía Cống Hiến Điện để trả nhiệm vụ và đổi chiến lợi phẩm thành hạ phẩm linh thạch.
Khi tới bàn nhận nhiệm vụ, sau khi giao nộp vật phẩm nhận lấy 30 viên hạ phẩm linh thạch hắn tiến tới bàn đổi điểm cống hiến.
Mặc dù có thể đổi ra hạ phẩm linh thạch nhưng lấy điểm cống hiến vẫn tốt hơn. Tiện lợi khi đổi bảo vật của tông môn mà giá cả lại tiện nghi hơn rất nhiều so với bỏ ra limh thạch mua ở bên ngoài.
Đang ngồi đó là 1 lão giã bụng phệ, mắt hiếp tên là Cao Hàn nổi danh trong đám đệ tử là Tinh Mục. Không có gì qua khỏi mắt lão, đừng nghĩ ăn lời từ hắn dù là nữa khối tinh thạch hạ phẩm nên được các chấp sự nội môn vừa mắt.
-Trần Duyên gặp mặt Cao huynh.
Trần Duyên nở nụ cười.
-Không dám không dám chẳng hay Trần huynh đệ đến hàn xá có việc gì?
Cao Hàn không dám lãnh đạm, giỡn à nhân gia dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Phong Ma Chân Nhân chủ nhân ngọn núi này. Đứng dưới mái hiên không thể không cuối đầu, cũng chỉ là nói cười vài câu biết đâu sau này lại có lợi ích không ngờ.
-Hôm nay tiểu đệ đến đây đương nhiên là để đổi điểm cống hiến, xin Cao huynh chiếu cố.
Vừa nói Trần Duyên vừa nhét một cái túi nhỏ vào ống tay áo Cao lão.
-Ây ây ai lại làm vậy?
Lão lắc lắc túi vải trong tay tươi cười thỏa mãn.
-Vậy tiểu huynh đệ lấy vật phẩm ra đi, lão Cao ta chắc chắn định giá công bằng nhất.
Lão cười nói rất có phong phạm của gian thương.
Đổ 1 đám ngỗn ngang lên bàn, Cao lão cũng có chút giật mình. Những thứ này là túi độc và nanh độc của Nhị Đoạn, Tam Đoạn Xà không lọt vào tầm mắt hắn nhưng ngạc nhiên là với thực lực của Trần Duyên vậy mà có thể kiếm được chừng này.
Mặc dù nghi hoặc nhưng hắn không hỏi gì thêm, làm chấp sự ngoại môn hơn 50 năm hắn hiểu hiếu kì là cội nguồn của mọi chuyện. Sau khi kiểm tra xong, Cao lão quay lại mỉm cười với Trần Duyên.
-Ha...ha...ha Trần tiểu huynh đệ lần này thu hoạch lớn a, trong này có 150 túi độc, răng nanh của Nhị Đoạn Xà định giá định giá 150 điểm cống hiến và 52 túi độc, răng nanh của Tam Đoạn Xà định giá 210 điểm cống hiến tổng cộng là 500 điểm cống hiến. Mời Trần tiểu huynh đệ kiểm tra.
Vừa nói lão vừa đưa thân phận bài mang theo nụ cười mà ai cũng hiểu hướng về Trần Duyên.
-Đúng là gian thương mà.
Trần Duyên tặc lưỡi vui vẻ nhận lấy thân phận bài, con số hiện lên 500 điểm.
Thân phận bài là để chứng minh thân phận đệ tử tông môn đồng thời là nơi chứa điểm cống hiến mà đệ tử tích lũy được.
Đây là 1 dạng pháp bảo đặc biệt không có bất kì trợ giúp nào cho việc chiến đấu hay phụ trợ tu luyện nhưng chỉ có chủ nhân sau khi tích máu nhận chủ sử dụng nếu không chẳng khác gì 1 miếng sắt tầm thường.
Nếu quy đổi ra thì cứ 5 viên hạ phẩm linh thạch được quy đổi sang 1 điểm tích lũy, vậy trong tay của Trần Duyên hiện nay đã có hơn 2500 viên hạ phẩm linh thạch.
Trần Duyên tiến tới Đổi Bảo Điện, do Mộc linh khí từ 1 bụi Tam Diệp Thảo không đủ cung ứng cho việc tu luyện nên hắn quyết định đổi thêm vài cây mộc linh thảo nữa.
Hắn quyết định mua thêm 3 bụi Tam Diệp Thảo làm tiêu tốn 300 điểm cống hiến. 1 Thiên Lôi Phù là cấp 1 Giáp đẵng phù giá trị 150 điểm cống hiến để phòng thân.
Từ 1 tên khất cái bổng trở thành 1 tiểu phú hộ làm Trần Duyên nói không nên lời. Sau khi cáo từ lão giả Cao Hàn, Trần Duyên quay về động phủ.
Về tới nơi, 1 tháng trôi qua mà xung quanh không có chút gì thay đổi. Đây là lần đầu tiên Trần Duyên rời xa cái ổ chó của hắn lâu đến vậy