Mỗi ngày về nhà Tống Minh Trạch đều sẽ đặt một bó hoa hồng cho Lâu Tử An, nhưng không có lạc khoản, lo lắng sẽ dọa người ta sợ chạy mất. (phần đề chữ, ghi tên bên dưới thiệp)
Trước đây khi Lâu Tử An cầm hoa bị mấy cô bé bao vây vẻ mặt luôn luống cuống, nhưng từ sau sự kiện ở phòng giải khát, trong lúc cậu bị mấy cô gái bao vây, cuối cùng sẽ đỏ bừng cả mặt nhìn Tống Minh Trạch.
Tống Minh Trạch đương nhiên ngại đi nghe bọn họ nói gì, chẳng qua thỉnh thoảng lúc đi qua vẫn có thể nghe thấy —
“Lâu Tử An! Ngài Tống cảm thấy cậu cực kỳ đáng yêu!”
“Ngài Tống ngài ấy nói cậu rất đẹp mắt!”
“Ôi trời suốt ngày ngài Tống đều nói cậu đặc biệt bổng!” (chữ “bổng” này có nhiều nghĩa như: khỏe, giỏi, trình độ cao, tốt,…)
Một cô bé trong đó nhanh miệng nói câu: “Ngài Tống vô cùng thích cậu.”
Tống Minh Trạch mấp máy môi, bên tai có chút nóng lên.
Sau khi công việc kết thúc, Lâu Tử An đang cầm hoa đứng ở cửa chờ anh, Tống Minh Trạch sửa sang quần áo một chút, xác định bản thân ưu nhã mê người mới đi ra.
“Đi thôi.”
Lâu Tử An đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh quay đầu nhìn cậu một cái đã thấy Lâu Tử An ôm hoa che khuất mặt mình, nhỏ giọng hỏi: “Ngài Tống, ngài thật sự cảm thấy tôi cực kỳ tốt sao?”
Tống Minh Trạch vẫn cứ duy trì bình tĩnh, anh gật đầu, yên lặng nhìn, “Cậu thật sự rất tốt.”
Tôi thích cậu.
Ai ngờ sau một cái chớp mắt, anh liền xấu hổ miệng đắng lưỡi khô, giống như những chuyện mờ ám mà mình làm kia đều bày ra rõ ràng trước mắt đối phương, một luồng khí nóng từ lòng bàn chân xông tới, nóng đến mức khiến anh không nhịn được che khuất nửa gương mặt.
Lâu Tử An càng ôm hoa hồng chặt hơn, thật sự khiến người ta lo lắng hoa có thể sẽ đâm cậu đến bị thương hay không.
“Ngài Tống, có phải ngài thích