Tống Minh Trạch cảm thấy mình phát hiện một vài chuyện thú vị.
Mùa xuân đến rồi, có lẽ là vì khí thế, Lâu Tử An vẫn mặc một thân tây trang đen thật dầy, Tống Minh Trạch nhìn, bảo cậu pha một ly trà qua đây, hỏi cậu: “Cậu không thấy nóng sao?”
Lâu Tử An cười híp mắt nói với anh: “Không nóng.”
Tống Minh Trạch gật đầu, cố ý nói: “Cậu giỏi quá.”
Vẻ mặt Lâu Tử An đỏ lên, “Có thật không?”
“Thật.”
Lúc ra ngoài bươc chân cậu trở nên nhẹ nhàng, nhìn đặc biệt vui vẻ.
“Chờ đã –” Tống Minh Trạch gọi cậu lại.
“Làm sao vậy?” mắt Lâu Tử An tỏa sáng nhìn anh.
Tống Minh Trạch ho nhẹ một tiếng, “Chẳng qua tôi cảm thấy, cậu mặc quần áo thể thao nhẹ nhàng một tí có thể sẽ đẹp mắt hơn.”
Lâu Tử An lại hỏi: “Có thật không?”
“Thật.” sợ cậu nóng chết đó.
Ngày hôm sau Lâu Tử An mặc quần áo thể thao qua đây, càng anh tuấn đẹp trai hơn, hấp dẫn không ít ánh mắt người khác. Tống Minh Trạch rất hài lòng, cảm thấy cậu càng hợp mắt hơn rồi, giương mắt đã thấy Lâu Tử An dòm anh nhìn, tròng mắt đen láy