xiaoyang520
.
Minh Thần sợ đến xương cốt cứng đờ, thiếu chút nữa là khóc òa lên.
Hoằng Quang nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ hỏi hắn làm sao vậy. Minh Thần trong đầu trống rỗng, một câu cũng không nói ra được. Hoằng Quang sờ sờ mò mò tới tay cậu, mới nhận ra trong lòng bàn tay dính dính chất lỏng. Hoằng Quang xì xì nở nụ cười, hết vỗ lưng rồi xoa mặt Minh Thần bảo: "Sợ cái gì chứ, chuyện lớn như vậy --- có phải là sợ tớ không ngủ đủ nên không đánh thức tớ? Lần sau cứ trực tiếp lay tớ tỉnh là tốt rồi, không sao đâu..."
Hoằng Quang vừa thức dậy, giọng nói có hơi khàn, âm thanh trầm thấp, ở bên tai Minh Thần thì thầm, cảm giác vô cùng ngượng ngùng.
Minh Thần giờ đây chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Nơi mới vừa giải quyết lại có dấu hiểu thức tỉnh thêm lần nữa.
Hoằng Quang cư nhiên lại hiểu sai ý, hắn cho là cậu thẹn thùng vì chuyện vừa rồi, "Đều là người trẻ tuổi, chuyện như vậy ai mà không có? Tớ cũng có nè!" Nói xong còn cực kì thản nhiên đẩy người về phía trước... để giữa hai chân Minh Thần
Minh Thần hốt hoảng "A" một tiếng, vội vã lui về sau: "Hoằng Quang, cậu đừng ..."
Thanh âm kia quá ư là ngọt ngào.
Dù trong lòng Hoằng Quang không có quỷ, nghe xong cũng có chút ngượng ngùng, bên tai hơi đỏ lên, ho nhẹ một tiếng: "Cái kia... Tớ không có ý đó, cậu đừng để trong lòng. Tớ, tớ đi giải quyết."
Nói rồi nhấc chăn chạy vào nhà vệ sinh.
Minh Thần trốn ở trong chăn rất lâu nhưng cũng không thể làm vật kia xìu xuống, tức giận bò dậy chạy ra ngoài ban công, mở vòi nước dùng để giặt quần áo trực tiếp dội nước lạnh lên mặt.
Hoằng Quang từ trong phòng rửa tay đi ra nhìn thấy, giật cả mình: "Ôi trời cậu làm gì vậy, tớ khó khăn lắm mới ủ ấm được cậu, cậu cứ xối nước như thế thì sẽ bị cảm lạnh đó. Vội như vậy làm gì không biết, chờ tớ một chút, tớ ra ngoài thì cậu đi vào dùng nước nóng rửa mặt cũng được mà, tớ xong rất nhanh."
Mặt Minh Thần rốt cuộc cũng hết đỏ, bắt đầu cùng Hoằng Quang đùa giỡn, cậu nhướng mày hỏi: "Há, rất nhanh?"
Cái tuổi này làm gì có nam sinh nào để người ta nói mình "rất nhanh".
Hoằng Quang một bước dài xông tới, không nói hai lời dồn Minh Thần vào góc tường chơi trò cù lét, cho đến khi cậu xin tha vì sắp muộn học mới chịu bỏ qua.
Ngày hôm đó Minh Thần có chút lo sợ. Sợ ý nghĩ xấu xa kia của mình bị Hoằng Quang phát hiện.
Hoằng Quang thì vô tư vô lo, hoàn toàn không nhìn ra cái gì khác thường. Cứ như thế trôi qua một ngày, Minh Thần mới có thể thả xuống tảng đá trong lòng. Buổi tối vẫn như cũ ngủ chung giường với Hoằng Quang.
Đến cuối tuần, dự định ra ngoài mua quần áo và chăn cùng Minh Thần cũng không thể thực hiện được vì đột xuất có bài kiểm tra định kì. Cuối tuần nào cũng sẽ có chuyện như vậy, dù sao cũng là trường trung học trọng điểm mà. Đến kì thi cuối kì không khí trường học còn đặc biệt căng thẳng hơn bình thường. Minh Thần đành phải tiếp tục mặc quần áo của Hoằng Quang, cùng Hoằng Quang chen một ổ chăn.
Cuối cùng cũng thi học kì xong.
Toàn bộ quá trình ôn thi, Hoằng Quang với Minh Thần cơ hồ như hình với bóng.
Buổi tối ngủ cùng nhau vì khí trời, cũng coi như là "mệnh trời", ban ngày cũng dính nhau không rời, một phần là vì Hoằng Quang phải học bổ túc, nhưng quan trọng hơn hết là Hoằng Quang lần trước được giáo viên khen ngợi, về sau hứng thú học tập cũng lớn hơn, rất nỗ lực, tuy rằng trước mắt không thể như những bạn học khác hoàn toàn dựa vào chính mình tự hiểu nội dung bài học. Trước khi đến lớp phải nhờ Minh Thần giúp đỡ việc chuẩn bị bài, hết giờ học đến tìm Minh Thần làm ghi chép, giờ tự học ngồi cùng Minh Thần ôn tập kiến thức, mà mỗi lần làm bài kiểm tra lại tiến bộ thêm một chút. Kì thi cuối kì này hắn hi vọng tất cả các môn đều đạt điểm yêu cầu. Đây không phải là chuyện dễ dàng.
Có rất nhiều môn học trước đây Hoằng Quang chưa từng học qua, ý trên mặt chữ nghĩa là "Bắt đầu từ con số không", như vậy Lí, Hóa Học chỉ cần hệ thống hợp lí kiến thức có thể dựa vào suy luận tính toán cho qua; môn Tiếng Anh ... hoàn toàn dựa vào kí