xiaoyang520
.
Minh Thần cứng đờ cả người!
Hoằng Quang cho là cậu uống say khó chịu, lập tức nói: "Đau đầu quá thì dựa vào vai tớ nè."
Minh Thần rất muốn dựa vào, nhưng lại không dám dựa vào.
Thiên thần thánh thiện cùng ác quỷ du͙ƈ vọиɠ ở trong lòng điên cuồng đấu đá lẫn nhau. Men rượu ra trận, thiên thần bị đánh chết. Minh Thần dựa ra sau một chút, cả người đỏ đến mức giống như con tôm hùm hấp chín. Hoằng Quang vừa nâng tay thoa sữa tắm vừa nói: "Sao có thể say thành bộ dang như này? Tớ thấy cậu cũng không có uống bao nhiêu mà." Hoằng Quang vẫn luôn chú ý tới cậu, cảm thấy uống một chút rượu cũng không vấn đều gì mới để cho cậu uống: "Trước đây không có uống rượu hả?"
Minh Thần ở hõm cổ Hoằng Quang cọ cọ, lắc đầu: "Có uống? Hay là không uống? Không nhớ rõ..."
Hoằng Quang bị cọ không nhịn được cười, tay xoa trên bụng Minh Thần: "Sau này đừng uống nữa."
"Không muốn ~" Minh Thần có rượu làm nũng —— trong đầu rối loạn suy nghĩ: uống rượu còn có phúc lợi, làm sao có thể không uống được, quả thực hận không thể mỗi ngày đều uống —— liền chà xát Hoằng Quang: "Cậu dạy tớ uống!"
Hoằng Quang mỉm cười gảy gảy cổ cậu giống như gãi lưng cho mèo nhỏ: "Cũng không phải là chuyện hay ho, cậu học theo làm gì. Dạ dày không tốt, lâu lâu uống một chút thì được."
"Muốn uống mà..." Minh Thần cho phép bản thân buông thả "Cậu xem, tớ dạy cậu học bài, mà cậu chẳng chịu dạy tớ uống rượu, hẹp hòi!"
Hoằng Quang bị cậu nói đến không có cách nào, biết cậu uống say nhiều lời, cũng đành thuận theo: "Được được được, uống thì uống, tớ dẫn cậu đi uống."
Minh Thần lúc này mới thoả mãn..
... Cái rắm!
Minh Thần phát hiện mình... thế mà đã nổi lên phản ứng. Nhưng mà, Hoằng Quang vẫn rất bình tĩnh... đây là phản ứng mà trai thẳng nên có. Nhỉ?
Cái này tính là gì?
Cảm tình ở trong mắt trai thẳng đều là "Bạn bè" sao?
Tấm lòng đối với bạn bè của trai thẳng đều rộng rãi như vậy sao?
... Đây là tình bạn, cũng không phải mãi mãi không có cơ hội!
Suy nghĩ lung ta lung tung từng cái một nảy ra trong đầu.
Minh Thần có men trong người càng không thể không chế được tâm tình, mũi bỗng chốc chua xót, dọa Hoằng Quang sợ hết hồn: "Minh Thần? Thần Thần? Sao tự dưng lại khóc?--- Không phải chỉ là rượu thôi à, cậu rất muốn uống sao, đừng nói là loại bình thường, bên trong hầm rượu còn có loại năm mao đài, cậu muốn uống bao nhiêu tớ cho cậu uống bấy nhiêu..."
"Mới không phải..." Minh Thần xụ miệng, giơ hai tay lên dụi mắt.
"Không muốn?" Hoằng Quang vội vàng tóm tay cậu lại: "Đừng lấy tay dụi mắt, thế cậu làm sao?"
Minh Thần không thể nói thẳng, tâm tình không biết có nên ngọt hay không, bĩu môi rầm rì nói: "Khó chịu."
Hoằng Quang nghe cậu rầm rì như thế không nhịn được cười rộ lên, trên da đầu cậu nhẹ nhàng cào một chút: "Khó chịu thì tắm nhanh lên, tớ nấu cháo cho cậu, ở trong nồi nóng lắm, ăn xong sẽ không khó chịu nữa."
Minh Thần bỗng nhiên trợn to mắt lên: "Cậu, nấu khi nào..."
"Tiện tay thôi... nhắm mắt lại, đừng để dính nước vào." Thanh âm Hoằng Quang xuyên qua tiếng nước truyền đến, ôn nhu như một cơn gió đánh thức mùa xuân đang ngủ say.
Minh Thần biết rõ ý hắn không phải như vậy, nhưng vẫn không nhịn được đầu quả tim run lên, tự mình thuần phục mà nhắm mắt lại, tùy ý Hoằng Quang giúp mình tắm rửa, lấy khăn tắm lau khô rồi bọc lại ôm vào trong phòng, mặc đồ ngủ của Hoằng Quang, ở một bên vừa ăn cháo vừa sấy tóc.
Minh Thần ăn hết cháo, bụng cũng no đến thoải mái, vừa