xiaoyang520
.
Tất nhiên trai thẳng Hoằng Quang không biết nội tâm cong cong này của Minh Thần
Hắn rất "thẳng" mà cùng Minh Thần cơm nước xong, rất "thẳng" mà lái xe chở Minh Thần về trường lấy những vật dụng cần thiết, rất "thẳng" nhường cả tủ đồ, thậm chí rất "thẳng" đưa Minh Thần đi dạo phố mua quần áo --- có vẻ như công tắc tiêu tiền kì quái đã được mở ra, không chỉ mua áo khoác, áo ngủ, đến cả áσ ɭóŧ, tất vớ các loại lung ta lung tung đều mua không ít. Cứ hễ đôi mắt Minh Thần ở chỗ nào hơi hơi dừng lại lâu một chút, hắn liền muốn đi quẹt thẻ, Minh Thần dọc đường đi đều không ít lần ngăn cản
"Không cần đâu mà."
"Tạm biệt."
"Cái này có giảm giá cũng phải dùng tiền mà."
"Ở trường thường xuyên mặc đồng phục, thứ này không dùng đến đâu."
Nhân viên bán hàng đều lén lút đánh giá bọn họ, vẻ mặt suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
Có người hỏi: "Ông chủ của cậu cuối năm còn muốn mua quần áo sao?"
Người khác lại nói: "Anh trai của cậu đối xử với cậu thật tốt."
Còn có người một câu cũng không thèm hé miệng, chỉ hướng Minh Thần lộ ra nụ cười "Tôi đã hiểu thấu tất cả mọi thứ", làm cho Minh Thần thật sựngượng ngùng, một món đồ cũng không nhìn nổi lôi kéo Hoằng Quang nhanh chóng rời khỏi đấy. Hoằng Quang cảm thấy kì lạ: "Tớ thấy có vài bộ rất được, cậu đi thử xem... Chán ghét như vậy à?"
Đi được một đoạn xa, Minh Thần không nhịn được hỏi Hoằng Quang: "Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì mà cứ như dồn hết sức lực mua quần áo cho tớ vậy?"
Hoằng Quang hồi tưởng nửa ngày mới trả lời: " Kỳ thực cũng không có suy nghĩ gì hết, chỉ là cảm thấy... đồ của cậu quá ít, còn cũ nữa, về sau cậu mặc những bộ này trông sẽ đẹp hơn."
Minh Thần thật không có gì để nói.
Cả nửa ngày sau mới mở miệng: "Cậu xem tớ là Ba Bỉ Oa Oa* mà đối tốt hả?"
(*: là búp bê Barbie đó.)
Hoằng Quang vò đầu cười cười: "Sao có thể chứ, tớ không có nghĩ như vậy."
Hắn đích xác là người có lối suy nghĩ thẳng tắp, tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều.
Ý nghĩ của Minh Thần đã có thể bay ba vòng quanh Trái Đất, bay thẳng lên sóng vai cùng mặt trời. Nếu không phải Hoằng Quang