"Sao có thể nói đây là trò cười được." Một lát sau, Hoằng Quang ôn hòa mà cố chấp phê bình Minh Thần "Cậu không nói với tớ thì làm sao tớ biết được, nếu cậu nói sớm chắc chắn tớ sẽ không để cậu một mình chịu nhiều khổ cực như vậy."
Minh Thần như bị đổ đầy mật, trong lòng dấy lên một chút ngọt ngào.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy khó nói. Dụi dụi vào cổ Hoằng Quang: "Tớ lo lắng..."
"Lo lắng điều gì? Lo tớ chê cười cậu hay lo tớ sẽ bắt nạt cậu? Tớ là hạng người như vậy sao?"
Đương nhiên Hoằng Quang không phải vậy.
Hắn trái ngược hoàn toàn với điều đó, tính tình Hoằng Quang rất tốt, biết ôn nhu săn sóc, mặc dù chỉ là bạn bè nhưng vẫn quan tâm Minh Thần rất chu đáo. Không chỉ riêng lúc Minh Thần ở nhà hắn, mọi chuyện lớn nhỏ đều được hắn cân nhắc đến, ngay cả chị gái của Minh Thần hắn cũng đã nghĩ tới...
Sáng ngày mùng hai năm mới, lúc Minh Thần tỉnh giấc đã thấy Hoằng Quang từ ngoài cửa đi vào "Sáng sớm cậu ra ngoài làm gì vậy?"
"Tớ đi rửa xe" Hoằng Quang vừa treo áo khoác lên móc vừa nói "Xe đi mấy ngày rồi, bẩn quá nhìn không nổi nữa."
"Hôm nay cậu muốn ra ngoài sao?" Minh Thần nhẹ giọng hỏi --- qua đêm ba mươi cha Hoằng Quang đã trở về công ty, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, Minh Thần rất âm thầm mà hưởng thụ cảm giác "thế giới hai người."
"Không phải tớ, mà là chúng ta." Hoằng Quang lôi Minh Thần từ trong ra ngoài "Mặt trời lên cao lắm rồi mà còn không chịu rời giường, thật đúng là con heo lười mà."
"Cậu mới là heo ấy."
"Được thôi, gầy như cậu, cùng lắm chỉ có thể coi là cây tre nhỏ lười biếng."
Minh Thần phì cười: "Nói chuyện chính đi, chúng ta đi đâu, làm gì?"
Hoằng Quang thốt ra một cái tên – là tên một bệnh viện cao cấp, nơi mà chị gái Minh Thần đang nằm.
Minh Thần sững sờ: "Cậu... tại sao phải đi đến đó?"
"Tớ đưa cậu đi thăm chị gái, tiện đường ghé qua thăm vú Trương luôn." Hoằng Quang đáp lời – vú Trương chính là bảo mẫu của nhà Hoằng Quang, lúc trước sinh bệnh phải nhập viện theo dõi "Tuy rằng con trai và con gái của bà ấy đã trở về nhưng Tết đến không đi thăm thì không tốt lắm."
"Không phải trước kia vú Trương nằm bệnh viện khác sao?"
"Đúng vậy, nhưng năm trước tớ chuyển viện cho bà ấy" Hoằng Quang nói "Bệnh tình không có gì nghiêm trọng, chỉ là bà ấy muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ở phương diện này thì điều dưỡng cao cấp sẽ tốt hơn bệnh viện phổ thông – đi thôi, còn chậm trễ nữa sẽ lỡ mất thời gian thăm nuôi."
Hoằng Quang nói cũng rất có lý.
Mà ở cái thành phố này, bệnh viện cao cấp không chỉ có một cái... tâm lí Minh Thần mơ hồ có một loại cảm giác – quả nhiên, khi vào thăm chị gái, đứng trước giường nhìn không bao lâu Hoằng Quang liền đi tới – Minh Thần nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, Hoằng Quang vội vã xua tay, đè thấp thanh âm nói: "Hai người cứ từ từ trò chuyện, tớ tùy tiện ngồi một chút."
Hắn còn nói: "Con cái của vú Trần đều đến chen lấn trong một phòng, tớ dù sao cũng không có gì nhiều để nói, chào hỏi xong rồi đi ra."
"Tớ cũng không có gì để trò chuyện." Minh Thần cười khổ "Tình huống hiện tại của chị ấy... nói chuyện cũng không biết có nghe được hay không.. tớ... trước đây cùng chị gái cũng không thân, thật sự, không có gì để nói."
--- Chị gái Minh Thần lúc còn rất nhỏ đã bị đưa cho nhà khác nuôi, lúc bệnh thì bị vứt bỏ, không có tiền chữa mới liên lạc với Minh Thần. Đáng tiếc hai người chỉ mới vừa biết đến sự tồn tại của nhau, thậm chí còn