Minh Thần hết sức kinh ngạc.
Còn chưa kịp hỏi Hoằng Quang làm như thế nào vậy, Hoằng Quang đã vẫy tay gọi cậu: "Minh Thần, xuống đây."
"Làm sao?"
Hoằng Quang ném một trái bóng rổ qua.
Minh Thần tiện tay chụp được: "Đây là muốn làm gì?"
"Cậu cũng tập luyện cùng đi, lúc đó nếu đội chính không đủ người, còn biết thay phiên nhau." Hoằng Quang nói, chỉ huy cậu "Trước tiên qua bên kia tập chuyền bóng, vì cậu tới trễ, nên làm một trăm lần là được rồi."
"Một trăm lần?" Đôi mắt Minh Thần trợn lớn như muốn rớt ra.
—— cậu từ nhỏ đến lớn say mê học tập, khuyết thiếu vận động, tất cả các môn thể dục đều là vừa đủ để đạt yêu cầu, vỗ bóng cao su cũng không vỗ được mấy lần, bỗng nhiên phải chuyền bóng một trăm lần gì gì đó...
"Một trăm lần còn dễ" Hoằng Quang thuận miệng nói "Ngày thường bọn tới còn tập nhảy lấy đà năm trăm lần đây!"
"À..."
"Không có chuyện gì đâu, cậu đi đi" Hoằng Quang vỗ vỗ lưng cậu cổ vũ, "Chúng ta dậy sớm chạy bộ lâu như vậy rồi, dù thế nào thì cậu cũng là một nửa vận động viên!" Lại đè thấp giọng lặng lẽ nói "Tất cả mọi người đang nhìn này—lớp chúng ta, miễn là nam lớp trưởng, ít thay phiên đánh nhau, lớp chúng ta cũng không còn kinh sợ nha."
Minh Thần biết đến lần này không còn đường trốn.
Không thể làm gì khác hơn là nghe lời đi đến bên trong góc tập chuyền bóng—— đúng như lời Hoằng Quang nói, đã vận động lâu, thể lực và khả năng phối hợp cũng tăng lên một cách vô thức, vậy mà không cảm thấy mệt, cũng không cảm thấy khó, có thể theo kịp tiết tấu huấn luyện, ngoại trừ việc không ném bóng trúng rổ và thường ôm bóng chạy ra ngoài thì không có gì đáng lo và không có gì để bắt bẻ.
Mấy ngày trôi qua, nam sinh tình nguyện tham gia tập luyện càng ngày càng nhiều.
Nói là "Cho dù không chơi trong trận đấu được, đi theo anh Quang học hai chiêu cũng tốt" —— Hoằng Quang dựa trên nguyên tắc "Chiều sâu của băng ghế sẽ quyết định đội nào đi được bao xa", ai đến cũng không cự tuyệt, không bao lâu, hơn một nửa nam sinh trong lớp đều được đưa vào băng ghế dự bị bên trong.
Từ lúc không thể thành lập đội, đến cử người tham gia, trước sau cũng không vượt quá mười ngày.
Minh Thần thật sự kinh ngạc.
Mỗi ngày đều hỏi Hoằng Quang: Sao cậu làm được vậy?
Hoằng Quang dào dạt đắc ý, cố làm ra vẻ bí ẩn.
Cuối cùng chọc cho Minh Thần tới mức nóng nảy, ở ký túc xá cố ý căng mặt không nói lời nào, Hoằng Quang cũng gấp muốn chết, đi theo cậu nói xin lỗi, còn nói: "Không phải tớ cố ý không nói cho cậu, thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm—trước đây cậu ở trường học, tất cả mọi người đều một lòng đọc sách, mới không thể hiểu được điều này, từ nhỏ tớ đã lăn lộn trong xã hội nên mới hiểu. Nam sinh ở tuổi này quan tâm tới cái gì nhất?"
"Cái gì?"
"Đẹp trai" Hoằng Quang lời ít mà ý nhiều, "Chơi trội, thắng, so với người