xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài trang truyenwiki1.com của @xiaoyang520 đều là REPOST không có sự cho phép.
.
Nhưng thời gian không còn sớm nữa.
Tiếp tục dây dưa cũng không phải là cách hay, chuẩn bị tâm lý càng kỹ tim càng đập nhanh hơn. Minh Thần khẽ cắn môi, phiền muộn đầy đầu đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Hoằng Quang ngồi trên ghế nhỏ mà Minh Thần để sẵn cho hắn, ngoan ngoãn giơ tay lên cao, chân kia gác lên một cái ghế nhỏ khác, tránh bị ướt nước. Trên người đâu đâu cũng thấy vết xước, trầy da, tổng thể mà nói thì hắn không thể đụng nước. Vì vậy Minh Thần đành để hắn dựa vào bệ rửa mặt, xắn tay áo lên, dự định sẽ giúp hắn gội đầu trước rồi lau người sau.
Vốn dĩ Minh Thần cứ nghĩ lau người mới là việc làm khó hơn, dù sao cũng cần phải đối mặt trực tiếp với nhau. Cơ thể Hoằng Quang cường tráng lại gợi cảm, cơ bụng sáu múi màu đồng toát lên sức sống của tuổi trẻ cùng với hormone nam tính mạnh mẽ, cậu thật sự không đủ tự tin để duy trì sự bình tĩnh trước loại chuyện vô sắc này.
Nhưng không ngờ đến, việc gội đầu tưởng chừng như chỉ là việc nhỏ tốn khoảng năm phút đồng hồ là xong, hóa ra lại là thời khắc gian nan khiến cậu lo sợ từng giây. Không, tóc không phải là vấn đề, chỉ một mái tóc dài chưa đến một phân, sao có thể gây ra vấn đề được.
Vấn đề là... Hoằng Quang không chịu nhắm mắt, còn nói năng rất hùng hồn lý lẽ, đầu tiên là nói: "Ngồi tư thế này nước chắc chắn sẽ không chảy vào mắt." Qua một lúc sau lại nói: "Nhắm mắt lại tớ sợ không giữ được thăng bằng, nhỡ bị ngã thì phải làm sao."
—— Rõ ràng là bị thương không thể bay nhảy được, tinh lực dồi dào không có chỗ phát tiết, nên miệng mồm lươn lẹo hơn không ít.
Minh Thần không biết làm thế nào.
Đành phải nghe theo hắn.
Thật ra mắt Hoằng Quang rất to, sở dĩ hắn có thói quen hay cười, cho nên hai mắt lúc nào cũng như híp lại một nửa, bởi vậy mới không lộ rõ. Nhưng giờ phút này lại giống như cười mà không cười, con ngươi đen láy sâu thẳm, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo, như một vực sâu không đáy.
Mình Thần không dám nhìn lâu.
Sợ bản thân sẽ lạc vào trong đôi mắt ấy.
Chỉ mím môi, nhoài người về phía trước, nhanh chóng lấy dầu gội, nhẹ nhàng xoa nắn da đầu Hoằng Quang.
Chốc lát sau, bất chợt nghe thấy tiếng cười kìm nén trong cổ họng Hoằng Quang.
Minh Thần mờ mịt hỏi: "Có phải ngứa hay không?"
Hoằng Quang dùng giọng mũi, quanh co tỏ vẻ phủ định:"Minh lão sư, thật sự giống như tắm cho cún nha."
"Cậu..." Minh Thần dở khóc dở cười.
Hoằng Quang tiếp tục nói: "Trước kia ở công trường có nuôi một con để trông coi vật liệu, hai ba ngày là phải tắm cho nó một lần, nếu không nó sẽ hôi muốn chết... như này nè, giống như cậu vậy, cứ vò rồi lại vò."
Bây giờ phải nói tiếp kiểu gì đây!
Minh Thần đồng ý cũng không được, phản đối cũng không xong. Chỉ có thể chuyển hướng đề tài, mím môi tăng nhanh động tác: "Cậu muốn nói thì cứ nói, đừng có cử động tay, lỡ đụng phải vết thương thì sao."
"Được ạ, hiểu rồi ạ. Ôi, mặt thầy Minh đỏ rồi."
"...Mới, mới không có."
"Thật sự rất đỏ, cả tai cũng đỏ nữa kìa."