Không Vũ Lực Không Hợp Tác

Chương 14


trước sau

Có kinh nghiệm hai năm trước, tôi biết sống một mình bên ngoài trong cảnh lưu lạc không mấy thoải mái.

Nhưng ngay khoảnh khắc mới lấy được tự do thế này, thì chỉ cần bước thẳng tiến trên đường thôi cũng đã đủ hạnh phúc rồi.

Sau này, dù rằng sẽ phải mai danh ẩn tích như hai năm trước, không thể làm rất nhiều công việc, rất nhiều sự tình, thỉnh thoảng sẽ lo lắng sợ hãi ─── những chuyện này làm người ta không vui nổi nhưng tôi chỉ cần có thể sống một cách tự do tự tại là được.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hắn sẽ từ bỏ tôi, hai năm không đủ thì năm năm, mười năm, hai mươi năm, tôi đều có thể chờ.

Tôi chỉ cần lo chuyện của bản thân, còn đợi được đến lúc đó hay không thật ra cũng không liên quan gì đến tôi, vì đến ngày hắn về với tro bụi, sự tình cũng không còn khó khăn nữa.

Với ý nghĩ đó, những chuyện không vui mà mình có khả năng sẽ gặp phải không là gì cả.

Đi hết đoạn đường phía trước sẽ có thể bắt được xe taxi.

Đây là một con dốc dài thoải xuống, cực dễ đi làm tâm trạng đã thấm mệt và bước chân của tôi ung dung hơn nhiều.

Ánh rạng đông ngay trong tầm mắt.

Ở xa xa, trên con đường khác giao thoa với con đường này xuất hiện bóng dáng taxi.

Tôi bước nhanh xuống dốc, mặc dù biết bây giờ có chạy thục mạng xuống thì cũng không đuổi kịp chiếc taxi đó, nhưng có thể bắt được chiếc khác.

Nhưng trong phút chốc, tôi nhận ra mình không thể bắt được chiếc nào cả.

Vì trên con đường thênh thang vắng vẻ không chỉ có tiếng bước chân của tôi.

Có một nhóm ít nhất phải từ ba chiếc ô tô trở lên gầm rú phóng vọt lên từ phía sau.

Đến khi tôi quay người lại, tổng cộng có năm chiếc.

Sau khi nhìn rõ kiểu dáng của chúng, tôi đứng lại.

Hai trong số chúng đã chạy băng qua tôi và chặn lối đi xuống dốc; hai chiếc khác ngừng lại hai bên trái phải của tôi; chiếc còn lại thì lao xuống từ trên đỉnh dốc, đậu đối diện tôi, từ trên cao nhìn xuống, chòng chọc như hổ đói.

Có người bước ra, là hắn.

Tâm trạng tôi hòa làm một với bóng đêm xung quanh, thăm thẳm tăm tối.

Trong sự bao vây của năm chiếc xe và mười mấy người, trừ khi có pháp lực thông thiên hoặc bản lĩnh của 007, còn không tôi không trốn thoát nổi.

Bọn họ huy động toàn bộ lực lượng nhắm vào mục tiêu, thời gian chỉ vừa nhỉnh hơn ba giờ.

Các dấu hiệu và cả bầu không khí cho thấy họ đến đây có chuẩn bị từ trước.

Có lẽ hắn không hề đi dự tiệc, hoặc là về rất sớm, ngồi trong phòng quản chế với nhóm vệ sĩ, nhìn cách tôi thoát khỏi phòng hắn và chạy ra vườn hoa.

Có lẽ hắn đã phát hiện từ trước là tôi muốn bỏ trốn.

Nói không chừng tất cả hành động đều đã bị hắn biết.

Chợt nhớ gần đây hắn thường hay nhìn mình, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người.

Y hệt với ánh mắt hiện giờ.

Tôi sực tỉnh ngộ.

Cứ ngỡ rằng mình lên kế hoạch chạy trốn rất bí mật, nhưng bản thân luôn nằm dưới vây cánh của người khác, lý nào không bị phát hiện cơ chứ.

Là tôi sơ suất. [kuroneko3026]

Vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị của hắn là đang cảnh cáo tôi.

Thế nhưng những lúc đó, tôi vẫn không nhận ra.

Cũng có thể là không muốn nhận ra.

Hắn nhìn tôi, không nói gì.

Tôi lẳng lặng đứng đây, đối mặt với hắn.

Có vẻ đối phương cố chấp chờ tôi mở miệng trước, nhưng thời gian trôi qua, không chờ được nữa rốt cục lên tiếng.

Hắn nói: “Hóa ra anh lầm rồi.”

Tôi nhìn hắn, khẽ mỉm cười.

Xung quanh vắng lặng như tờ, từ xa như có như không vang lên tiếng côn trùng.

Có thể ra ngoài đây một chuyến, tự do tự tại cất bước trên đường cái, hóng gió, xem phong cảnh biến hóa, nghe âm thanh loài côn trùng không biết tên râm ran, có được tâm trạng khoái trá thích thú ngắn ngủi, tôi nghĩ dù phải tiêu tốn mọi thứ vì những điều đó cũng đáng giá.

Sẽ phải hứng chịu tất thảy vì chúng cũng đáng giá.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng cách thức kiên nhẫn đối xử dịu dàng vô dụng với tôi.

Chuyện này tốt cho cả tôi và hắn.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Ánh mắt của hắn không di động, chỉ nhìn thẳng mặt tôi.

Lâu sau, hắn nói: “Từ khi trở về, hình như đây là lần đầu em cười với anh.”

Tôi im lặng không trả lời, đón nhận ánh mắt của hắn, nhìn lại hắn không chút e dè.

Bây giờ bị bắt lại, e rằng sẽ còn thậm tệ hơn so với trước đây.

Nhưng mà, không sao cả.

Trước đây, tôi thấy mình bị phản bội nên không cam tâm, còn bây giờ, tôi và hắn chỉ là người lạ từng quen mà thôi.

Đối phương đã mang một ý nghĩa khác với tôi, cho dù hứng chịu sự tình tương tự, tôi sẽ không lo sợ, đau lòng buồn bã nữa.

Hắn và tôi nhìn nhau, ánh mắt tôi bình thản không dao động, còn hắn trầm lắng như nước.

Cả hai đều không chiếm được thế thượng phong.

“Quay về với anh.” Sau một lúc, hắn ra lệnh, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng uy quyền.

Tôi rành mạch trả lời: “Không.”

“Giờ em không chạy thoát.” Hắn bóc trần sự thật, gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện nét cười.

“Trừ khi tôi chết.” Tôi đáp trả ngắn gọn.

Hắn thay đổi vẻ mặt nhíu mày: “Đừng nói vậy.”

Chứ tôi còn có thể nói thế nào.

Tôi không nói gì tiếp.

Cách một lúc, hắn buông tiếng thở dài: “Chúng ta về đã rồi nói sau.”

Tôi không đáp, dùng ánh mắt và vẻ mặt biểu đạt ý tứ của mình ─── vẫn là “Không.”

Hắn nhìn tôi: “Quay về với anh, anh sẽ không đối xử tệ bạc với em.”

Tôi lắc đầu.

Các người xe cộ đầy đủ, người đông thế mạnh, tôi không có tầng lầu hay vách núi nào để nhảy, cũng không có bom hay dao trong tay, cứ dùng vũ lực áp chế tôi là được, hà cớ gì giả mù sa mưa ngụy trang thành chuyên gia đàm phán.

Nhưng muốn tôi tự bước vào xe anh, quay về với anh thì trừ khi tôi chết.

Ai quan tâm quay về rồi anh có đối xử tốt hay không, anh tưởng tôi còn lo lắng chuyện đấy?

Hắn phất tay, thủ hạ đều lùi xa.

“Quay về, muốn thương lượng gì cũng được, nhé?” Hắn dịu dàng khuyên nhủ.

“Không.” Tôi kiên quyết đáp.

Hắn cười, không có ý nổi giận: “Anh thích nhìn dáng vẻ bây giờ của em hơn, tốt gấp mấy lần vẻ hờ hững.”

Thì ra anh thích người khác hung hăng hùng hổ với mình, thật là đam mê kỳ quái.

Cứ như biết được tôi đang nghĩ gì, hắn nhìn tôi, cười khẽ: “Thân thiết hơn hờ hững, nhưng cũng không thể cứ như vậy cả đời ─── quay về với anh đi nhé.”

Tôi biểu đạt tâm ý kiên quyết từ chối thông qua ánh mắt.

Tôi sẽ không ở bên anh cả đời, tự anh sống cả đời của mình đi.

Như thể đoán được tôi nghĩ gì, hắn bổ sung: “Sẽ, cả đời.”

Tôi không phản bác, chỉ lắc đầu.

Hắn nhìn tôi, tiến lên một bước, nhấc tay lên như muốn sờ mặt tôi.

Tôi cảnh giác lùi về sau.

Hắn không tiếp tục bước lại, nói: “Em gầy rồi.”

Dĩ nhiên, những ngày qua tôi chuẩn bị chạy trốn, mặc dù không phải công trình to lớn nhưng vẫn tiêu hao rất nhiều trí tuệ và thể lực.

“Gầy đi rất nhiều so với hồi mới quen em.” Hắn nhận xét.

Phải vậy không? Cũng đúng.

Người ta nói lòng thoải mái thân thể mới béo mập, mấy năm qua, trong lồng ngực tôi như bị tảng đá chèn lên, hiển nhiên sẽ gầy sút đi.

Có điều, tôi mất đi quá nhiều thứ nhưng cũng có được một vài thứ.

Quan trọng nhất tôi vẫn là chính tôi.

Không đánh mất tâm trí trong những ngày tháng giam cầm lúc xưa, cũng chưa từng nước chảy bèo trôi với những dịu dàng cạm bẫy của quãng thời gian này.

Đây là niềm kiêu hãnh duy nhất của tôi, niềm tin duy nhất chống đỡ tôi sống tiếp.

Vì thế tôi mới có thể đứng tại chốn này, đối diện hắn, nói một tiếng “Không” với đối phương.

Tôi không phải người kiên cường, nếu lần thứ hai bị dây dưa không dứt, bị đối xử ngày một tồi tệ, thì có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ từ bỏ hết thảy, sinh mệnh, tự tôn, hết thảy.

Nhưng không phải hiện tại.

Hiện tại, nghe hắn nói tôi gầy đi cũng chỉ có thể hung tợn trừng hắn.

“Thật sự hận anh đến vậy à?” Hắn từ từ đảo mắt trên mặt tôi, cuối cùng cố định ở mắt, ánh mắt nghiêm túc và tha thiết, “Trong những ngày qua, không giảm bớt được chút hận thù nào với anh sao?”

Hắn cố chấp nhìn tôi, chờ câu trả lời.

Tôi không có gì để nói, câu hỏi của hắn quá phức tạp.

Nếu hắn không gây chuyện với tôi, tôi sẽ không hận hắn.

Quãng thời gian này có giảm bớt hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết dù có tăng hay giảm thì vì sự thay đổi trong quan hệ của cả hai, vẫn không có ý nghĩa nào.

Chúng tôi thành người dưng từ lâu rồi.

Nếu không phải hắn truy đuổi, chúng tôi sẽ không gặp nhau thêm lần nào nữa.

Cần gì quan tâm tôi nghĩ như thế nào.

Hắn đứng đối diện nhìn tôi tha thiết.

Nếu năm đó là người khác cướp công ty, chắc chắn người
đó sẽ né tôi còn không kịp, không hiểu vì sao hắn lại cứ khăng khăng hết lần này đến lần khác truy đuổi thế này.

Thái độ còn chân thành đến vậy, suýt làm tôi tin tưởng lời hắn thường hay nói trong khoảng thời gian qua, hắn yêu tôi.

Nhưng cái bóng trước đây quá lớn, tôi không thể tin hắn nữa rồi.

Chuyện hắn từng làm có thể tạo niềm tin với tôi sao.

Những chuyện của quá khứ nói rõ cho tôi biết, được yêu là một điều xa xỉ.

Đã lâu tôi không còn tin vào tình yêu.

Nhờ vào kinh nghiệm, bây giờ tôi chỉ tin tưởng một điều, không có gì mà cũng lấy lòng, không phải gian ác thì là trộm cắp.

Tôi thay đổi nét mặt, hắn đứng đối diện nhìn thấy hết.

Đợi đến khi tôi bình tĩnh trở lại, hắn cười khổ: “Không giảm đi chút nào sao?”

Tôi không trả lời.

Không có câu trả lời, câu trả lời của tôi cũng không quan trọng.

Hắn nhẹ giọng gọi tên tôi, nói: “Cho dù là thế, anh cũng không buông em ra.”

Tôi không phản ứng, nhìn vệ sĩ rải rác xung quanh rồi nhìn hắn, ẩn chứa ý cười: “Tên kia không đến?”

Hắn nhìn thẳng tôi.

Tôi và hắn đều biết tôi đang nhắc đến ai.

Tôi nhìn hắn, ánh mắt thẳng thắn nói hắn biết, nếu dám dẫn tôi quay về, cái người bị tôi đập ngất quấn dưới gầm giường chính là tấm gương cho hắn, đồng thời bây giờ tôi sẽ không lưu tay.

Nếu hắn vẫn giống lúc trước, cả đêm nằm ngủ cạnh tôi thì tôi có cực kỳ nhiều cơ hội.

Ánh mắt của hắn lóe lên, tránh né tầm mắt tôi.

Thật bất ngờ.

Hắn chưa từng làm thế.

Lẽ nào tôi tuyên bố muốn giết hắn làm hắn bị đả kích, đau khổ như vậy?

Còn chưa nghĩ xong, gáy bất thình lình truyền đến cơn đau nhói, mắt nổ đom đóm, tôi mới ý thức được mình ngã bổ về phía trước, đột nhiên có gì đó chặn lại, ngăn tôi đang có chiều hướng ngã xuống.

Sau đấy, tôi rơi vào bóng tối.

Hóa ra vừa nãy hắn ra ám hiệu cho thủ hạ, để bọn họ đánh ngất tôi, sau khi họ lợi dụng sơ hở bước đến thì hắn cố ý dời ánh mắt phân tán sự chú ý của tôi.

Quả nhiên hắn sẽ không yếu thế, nếu không giữ vững sự mạnh mẽ trong bất cứ tình huống đối đầu nào thì hắn không phải là hắn.

Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, vào ban ngày.

Nằm trong phòng bệnh đơn, hắn nằm sấp bên cạnh giường, ngủ rất say.

Nhịp thở đều đều, gương mặt yên tĩnh, tựa như thật sự không để câu nói sẽ gây thương tích cho hắn vào mắt.

Tôi sờ sau đầu, còn hơi đau nhưng không sao, tôi chịu được, không tàn nhẫn bằng tôi đập thủ hạ của hắn.

Tôi xuống giường rót nước uống, cầm ly đi dạo trong phòng, từ phòng bệnh ra đến ngoài phòng khách.

Không có ai, vệ sĩ của hắn không biết đi đâu mà lại dám yên tâm để tôi và hắn đơn độc với nhau.

Nếu có thể, bây giờ bỏ chạy từ chỗ này cũng được.

Cửa phòng bệnh ở đối diện mở he hé, từ trong truyền ra tiếng trò chuyện.

Tôi tò mò đi ra nhìn, thấy một người trong đó là vệ sĩ quen mặt.

Bọn họ đang xôn xao “Không biết khi nào sẽ tỉnh”, “Bác sĩ nói chắc sẽ nhanh thôi”, còn nói “Anh ta không phải dân chuyên, đại khái là ra tay hơi nặng.”

Tâm trạng tôi hơi lay động, bước đến bên đó, gõ cửa.

Bọn họ thấy tôi thì đứng hết dậy, người dẫn dầu hỏi: “Ngài tỉnh rồi? Thấy thế nào?”

Tôi trả lời: “Không có chuyện gì.” Rồi bước vào trong phòng bệnh.

Trên giường quả nhiên là người vệ sĩ kia, đang truyền dịch, xem ra nghiêm trọng hơn tôi rất nhiều.

Gã vẫn chưa tỉnh, có cậu trai 17, 18 tuổi ngồi chăm nom bên cạnh, bọn họ nói là em trai của gã.

Tôi vừa tính bắt chuyện với cậu em trai thì một vệ sĩ bước đến ngắt ngang, nói những chuyện khác.

Nghe họ nói mấy câu xong, có người đến gọi tôi, nói cậu chủ tỉnh rồi đang tìm tôi.

Tôi chỉ kịp nói với cậu bé “Đừng lo, sẽ chữa khỏi.” liền bị đẩy ra cửa.

Hắn ta ngồi trên sofa phòng khách, cười nhìn tôi, bộ dạng hiền lành khiến tôi gần như không có cảm giác “bị bắt lại rồi”.

Thấy tôi vào, hắn cười bước đến nắm tay tôi, câu đầu tiên nói là: “Xin lỗi nhé.”

Tôi ngây người, mặc hắn nắm tay.

“Kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường, em thấy thế nào?” Hắn có vẻ hài lòng, tay kia nhẹ nhàng sờ gáy tôi, lòng bàn tay chầm chậm xoa vết thương, nong nóng.

Tôi tránh mà không tránh được, rút tay về cũng không xong.

Hắn siết chặt tay, nhưng trên mặt lại chỉ là tăng thêm ý cười: “Nghe nói em bảo đảm với người nhà của người khác là nhất định sẽ chữa khỏi?”

Tôi nhíu mày.

Vệ sĩ riêng của anh bị thương vì việc công, sao có thể trở thành con tin trong tay anh được.

Hắn nhìn dáng vẻ của tôi, bật cười: “Em đang nghĩ anh sẽ dùng cậu ta làm con tin, ép em làm theo?”

Tôi không trả lời.

Hắn mỉm cười, dời tay lên xoa tóc tôi: “Sao anh sẽ làm cái loại chuyện không thể thành công còn thất sách vậy chứ, mà nếu có thể thành công cũng đáng để thử một lần.”

Tôi tránh ra.

Hắn cười nói: “Đừng giận, anh sẽ không đòi hỏi những chuyện khác, sẽ không vậy nữa, anh chỉ muốn em đồng ý ở lại bên anh.”

Tôi vẫn cứ phớt lờ không phản ứng.

Hắn chờ một hồi, tốt bụng cười: “Ý anh là nếu em đáp ứng với người nhà của người ta rồi, thì trước khi người ta tỉnh lại, đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi, được không?”

Chốc sau, tôi gật đầu.

Hắn nghiêng người đến, nhẹ nhàng hôn lên má tôi: “Thật ra em y hệt trước đây, không hề thay đổi một chút nào.”

Ngữ điệu vừa hài lòng trêu ghẹo mà vừa thẫn thờ rầu rĩ.

Tôi nhìn hắn không hiểu.

Hắn không giải thích, kéo tôi nói gần bệnh viện có quán dược thiện, sắc thang thuốc vừa bổ dưỡng vừa dễ uống.

(*) Dược thiện: Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện