Mà cô ấy, nếu như bị tang thi cắn, vậy cũng chỉ có khả năng bị lây nhiễm biến thành tang thi.
Cô ấy chỉ muốn ôm chặt bắp đùi của bọn họ tiếp tục sống.
Chung Âm Âm rúc trong ngực Tống Ngôn, không dám nhìn mấy con tang thi, chỉ cần nhìn một cái sẽ gặp ác mộng ở ngoài xe.
Cô ấy lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ có lực của Tống Ngôn, chỉ cảm thấy an toàn.
"Kì quái, tại sao càng đi về phía bên này lại càng yên tĩnh?" Phan Niên xem tình hình trước mặt.
Bọn họ một đường đi tới theo đạo lí mà nói tang thi ở nội thành hẳn là nhiều nhất đi, nhưng từ sau khi bọn họ đi tới nơi này, thì không hề nhìn thấy một con tang thi nào.
Yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị.
Sau khi bọn họ vừa lái xe đi vào, gặp được một đoạn đường không có vật cản, chuyện này cũng cho phép bọn họ một cước nhấn ga bỏ lại đám tang thi đang đuổi theo.
"Phía trước có người.
" Úc Hàng nhìn chằm chằm về phía trước.
Phan Niên cũng vươn cổ nhìn về phía trước, anh ta chỉ thấy chỗ ngoặt của cửa hàng tổng hợp đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng.
Đó là một cô gái gầy yếu, mái tóc dài của cô tung bay trong gió, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo như búp bê vậy.
Nhưng cô gái giống như công chúa trong truyện đồng thoại này hình như có chút không đúng.
Tay phải của cô cầm một cái lưỡi hái gánh trên vai, phía trên lưỡi hái dính đầy máu tanh hôi, mũi dao tí tách rỉ máu.
Phía trên chiếc váy dài màu trắng của cô giống như nở ra một đóa hồng vậy, trên vạt váy đều là máu.
Nhìn giống như là yêu tinh vậy.
"Tê! "Phan Niên không nhịn được hít một ngụm khí lạnh: "Đây mẹ nó rốt cuộc là người hay là! "Lời này của anh ta mới nói được phân nửa, trong nháy mắt ánh mắt của cô gái kia đã khóa chặt lên anh ta.
Phan Niên lập tức đem những chữ mình muốn nói tiếp theo nuốt vào trong