Ban đầu cô ấy cũng không dám tùy tiện sử dụng dịch chuyển, chỉ sợ mình không cẩn thận dịch chuyển tới trong đám tang thi.
Cho đến một giờ trước.
Cô ấy bị người đàn ông tay sai của Tịch Hưng đánh bể đầu ném ra ngoài, cô ấy rất rõ ràng nếu như cô ấy rơi xuống đất, vậy thì sẽ bị tang thi xé thành mảnh vụn.
Một giây kia cô ấy dứt khoát sử dụng năng lực dịch chuyển, cô ấy không dám nghĩ mình có thể vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào miệng cọp.
Dù sao thì bây giờ chỗ nào cũng là tang thi, cô ấy cũng không biết cô ấy dịch chuyển tới chỗ nào mới có thể tiếp tục sống sót.
Nhưng cô ấy muốn cược một lần, không cược thì trực tiếp chết, cô ấy không cam lòng.
Sau khi đi tới nơi này, Phục Sa cũng đã sắp bước vào trạng thái hôn mê, trong lúc mơ màng cô ấy nhìn thấy một thân ảnh màu trắng.
Trong miệng cô ấy kêu cứu mạng, lại không nghe thấy lời của cô gái.
Sau đó đợi cô ấy tỉnh lại lần nữa, cô ấy phát hiện vết thương của cô ấy đã được băng bó.
Cô gái đưa cho cô ấy hai quả táo và một chai nước.
Phục Sa nhận lấy rồi ăn như hổ đói, cô ấy đã không ăn gì một ngày rồi.
Sau khi ăn xong, cuối cùng cô ấy cũng có một chút hơi sức.
Cô ấy biết bây giờ mình nhất định rất nhếch nhác, nhếch nhác đến mưc tóc lộn xộn, trên quần áo đều là bùn đất.
Nhưng bây giờ cô ấy không có thời gian quan tâm những thứ này.
"Cô làm nghề gì?" Bạch Ngọc Câu tiếp tục gạt bỏ đồ ở trong đây.
Bây giờ cô đang thiếu một nhiếp ảnh gia, không có nhiếp ảnh gia làm sao