Bạch Ngọc Câu hơi thở hổn hển: "Buổi ca hát lần này kết thúc tại đây! Mọi người trật tự rời sân, bảo an chú ý duy trì trật tự, đừng để phát sinh chuyện giẫm đạp!"Cô có chút cảm động, giống như thần tượng vì người hâm mộ mà lo nghĩ như cô rất khó thấy.
"Xin hãy cứu chúng tôi! Chúng tôi là người hâm mộ của cô!"Xa xa không biết là chỗ nào truyền đến một tiếng kèn, âm thanh là của một cô gái, nghe qua rất nôn nóng.
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn lên, hướng về phía bên kia vẫy tay lại cầm micro trong tay lên.
"Hì! Người hâm mộ bên kia! Các người khỏe không?"Tạ Trì Trì: "! ""Chúng tôi không tốt lắm! Thần tượng! Cô có thể cứu chúng tôi không!""Rống rống rống!""Rống!"Sau khi đám tang thi không bị khống chế nữa bắt đầu tán loạn, một số cảm thấy mấy người này không dễ chọc, dứt khoát chạy về phía lầu của bọn Tạ Trì Trì.
Tạ Nguyên Minh bọn họ nhìn đám tang thi chạy như bay về phía bọn họ dọa đến run rẩy cả hai chân.
Bọn họ đứng ở trước cửa sổ muốn đợi câu trả lời của Bạch Ngọc Câu.
Nhưng Bạch Ngọc Câu lại bận dạy dỗ những người hâm mộ quá nhiệt tình kia.
"Đừng đứng ở đây nữa, mau nghĩ cách đi!" Hoàng Mao kéo hai người ở bên cửa sổ đi vào.
Ba người lập tức tìm ghế xô pha giường các thứ chặn trước cửa.
Chỉ hi vọng tang thi sẽ không xông vào.
"Xong rồi, chúng ta không nên dùng kèn cầu cứu, bây giờ dẫn tang thi tới rồi.
" Hoàng Mao mệt mỏi kiệt sức ngồi dưới sàn nhìn trần nhà.
Anh ta cũng biết, cô gái kia mặc dù rất lợi hại, nhưng đầu óc của cô ấy không tốt.
Vừa nãy lúc bọn họ cầu cứu, cô gái kia lại giả bộ tương tác với bọn họ!Hoàn toàn mặc kệ sống chết của bọn họ.
"Tiêu rồi, tất cả đều tiêu rồi.
"Tạ Nguyên Minh và Tạ Trì Trì cũng rơi vào trầm mặc, bọn họ cầm dao cắt rau trong nhà ở trong tay, nhưng vẫn không thể mang lại cảm giác an toàn cho bọn họ như cũ.
"Thùng thùng thùng!"Đó là âm thanh tang