Tất cả những điều này đều không quan trọng, quan trọng chính là bọn họ còn sống.
Bọn họ là người nhận ân huệ, nếu đã nhận ân huệ rồi, thì đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.
Có một câu nói rất hay, tò mò hại chết con người.
Ngộ nhỡ bọn họ bởi vì tò mò mà hỏi, dẫn đến tài xế đuổi bọn họ xuống xe thì phải làm sao?Vẫn là không nghĩ nữa, ăn cơm là tốt rồi.
Bọn họ ngửi thấy mùi cơm thơm phức, phía trên là một phần thức ăn xào, thức ăn xào là sợi khoai tây và sợi cà rốt xào với thịt bằm.
Trong một hộp cơm khác là một bát canh trứng gà đâm đà.
Bọn họ im lặng ăn cơm, những người đợi phát cơm ở phía sau nhìn người trước mặt ăn cơm, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Đợi sau khi tất cả thức ăn đều được phân phát xong, Tạ Trì Trì mới cùng Phục Sa ngồi xuống ăn cơm.
Trong cả toa xe đều là âm thanh ăn như hổ đói.
Bạch Ngọc Câu và Tang Tinh ở đầu xe gặm đùi gà: "Tại sao đáy biển không có thứ ngon như loại đùi gà này.
"Cô có chút phiền muộn, nếu như đáy biển cũng có gà thì tốt rồi, như vậy sau này cô trở về đáy biển cũng có thể ăn đùi gà ngon như vậy.
Tang Tinh một hớp gặm hết thịt trên đùi gà, nhai hai cái liền ăn xong.
"Lão đại, coi như đáy biển có đùi gà vậy cũng ăn không ngon a, nước biển mặn như vậy, đùi gà ngâm chẳng phải càng mặn sao.
"Bạch Ngọc Câu bừng tỉnh hiểu ra: "Cũng đúng nga!"Nhìn thấy một màn này hệ thống trong đầu Bạch Ngọc Câu không nhịn được bắt đầu châm biếm.
Hệ thống Thánh mẫu: "! Qủa nhiên