Ngày mười bốn tháng bảy Âm lịch, Dương lịch là ngày mười ba tháng tám.
Bên trong phòng, Vãn Vãn cởi chiếc áo T shirt thường mặc ra.
Cô trong gương, làn da mềm mại nhãn nhụi, vô cùng mịn màng, giống như một khối ngọc vậy, biết cô xấu hổ, anh luôn chăm sóc chu đáo không để lại bất cứ dấu vết gì trên người cô, ngoại trừ...
Chỗ ngực của cô, có mất vết hôn do mất khống chế mà tạo thành.
Ngày mùng chín hôm đó, anh cho cô một đêm khó quên.
Giang Diệc Hãn là một người bạn trai dịu dàng, hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, anh phục vụ rất "Giỏi", trước khi làm tình luôn luôn chuẩn bị cho cô trước, ôn tồn thương tiếc khơi lên một tầng trống rỗng trong cơ thể cô, lại dùng cuồng nhiệt cùng kích tình từng cái từng cái lấp đầy tri giác phái nữ bị khơi mào của cô.
Để cho cô nếm thử sự đẹp đẽ của **.
Anh để cho cô chậm rãi từ một cô gái biến thành phụ nữ, đạt được vui sướng đến cực hạn, không cách nào hình dung.
Bởi vì tầng thân mật kia, quan hệ của anh và cô càng ngày càng khăng khít.
Giang Diệc Hãn luôn đem hết khả năng để thỏa mãn cô, bất kể là sinh hoạt, hay là ở trên giường, anh đều là một bạn trai 100% .
Nhưng mà...
Mỗi lần **, chỉ có Vãn Vãn không ngừng mất khống chế mà nhắc đi nhắc lại, "Em yêu anh, em yêu anh..." mà phản ứng của anh, chỉ là trìu mến vuốt đầu cô.
Anh chưa bao giờ đáp lại: Nha đầu, anh cũng yêu em.
Vãn Vãn cứ có cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng, cô lại tương đối ngốc nghếch.
Cái loại cảm giác đó làm Vãn Vãn cảm thấy rất "Trống rỗng", đặc biệt là lúc bọn họ hòa vào nhau, Vãn Vãn thường có một loại cảm giác rối rắm, cô chạm được vào cơ thể nóng bỏng của anh, lại không chạm tới tim của anh.
Giang Diệc Hãn cũng chưa hoàn toàn thuộc về cô.
Giữa người với người, vốn là một cá thể riêng biệt, sao có thể hoàn toàn thuộc về đối phương đây? Vãn Vãn đem loại cảm giác rối rắm này của mình, định nghĩa thành vì ngâm thơ mới miễn cưỡng nói buồn.
Vãn Vãn cố ý coi thường cảm giác mất mác mơ hồ trong trái tim, tự nói với bản thân, anh đối với cô thật sự quá tốt quá tốt rồi, hiện tại cô đang rất hạnh phúc!
"Cậu có cảm thấy Giang Diệc Hãn đối với cậu quá hoàn mỹ, cưng chiều từ đầu tới chân, là người yêu hơi có phần giả tạo? Anh trai mình cũng đối với mình như vậy, mọi chuyện đều thay mình thu xếp chu đáo, cũng chưa từng mắng mình bao giờ, càng không gây gổ với mình." Một ngày, Lương Vũ lại tới dò thăm tiến triển mới tình cảm của bọn họ, cố ý nói như vậy.
Lúc ấy, phản ứng của cô là chấn động.
Cô biết Lương Vũ cố ý, tính tình có phần ghen ăn tức ở, không muốn nhìn thấy cô sống tốt.
Nhưng mà, người nói cố ý, người nghe lại có tâm.
Mấy ngày này, Vãn Vãn thường hỏi bản thân, anh có vui vẻ hạnh phúc giống cô không? Anh luôn dùng ngữ điệu lười biếng không đứng đắn nói đùa, giống như một mặt nạ hoàn mỹ nhất, dường như cố ý che giấu tâm trạng thật sự của mình, làm hại Vãn Vãn ở trong tình yêu lo được lo mất, vô cùng mê mang.
Vãn Vãn soi gương, khoác lên chiếc váy trắng lịch sự tao nhã.
Nhân viên bán hàng nói, chiếc váy màu trắng này làm tôn lên sự thuần khiết, có thể thể hiện khí chất cao quý ưu nhã của một người phụ nữ thời xưa, mà chiếc váy này, nửa người trên đính thủ công những viên đá trang sức cực kì chói mắt, làm cho chiếc váy không trở nên khô khan đơn điệu, thiết kế tinh tế kết hợp với những viên đá lấp lánh vô cùng hoàn hảo.
Vãn Vãn lại đeo một chiếc đồng hồ quả quít phối hợp với trang phục, trên đồng hồ quả quít trạm trổ những hoa văn tinh sảo, để cho cả người cô tràn đầy cảm giác hiền lành thục nữ.
Nhìn tiểu thục nữ vấn mái tóc dài lên trong gương, Vãn Vãn cũng gần như có chút không nhận ra chính mình.
Một mình yên lặng dùng qua bữa tối, lúc tám giờ tối, cô ra khỏi cửa.
"Có muốn anh về đón em hay không?" Giang Diệc Hãn đã gọi điện thoại cho cô từ sớm.
"Không phải anh rất bận sao?" Cô rất săn sóc, "Anh đừng chạy tới chạy lui, em tự đi xe đến, cũng rất thuật tiện."
Quả thật, bởi vì anh vừa là người đứng ra tổ chức, vừa là người phụ trách, bận đến sắp điên rồi.
"Vậy cũng được, anh chờ em ở quảng trường, khi nào đến thì gọi điện thoại cho anh... Anh ra ngoài đón em!"
Đến quảng trường, Vãn Vãn nghe lời gọi điện cho anh trước.
Không đợi bao lâu, bóng dáng thon dài của Giang Diệc Hãn từ cửa chạy nhanh ra, anh nhìn hai bên xung quanh, sau đó, lúc nhìn thấy cô, ngẩn ngơ.
Giấu dưới chiếc áo T shirt bình thường của Vãn Vãn, là một cơ thể quyến rũ mềm mại như nước, xúc cảm vô cùng tốt, những thứ này, làm người đàn ông của cô, anh tự nhiên đã biết rõ.
Hiện tại Vãn Vãn cố ý chưng diện, cả người linh động dịu dàng, tràn đầy hương vị phụ nữ mềm mại dịu dàng thanh thoát.
"Anh dẫn em vào, đợi lát nữa anh giới thiệu đồng nghiệp cho em biết... Tối nay, anh sẽ rất bận..." Giang Diệc Hãn ngắm nhìn người bạn gái trước mắt, giống như biến thành người khác, giọng nói khàn khàn dặn dò.
Giang Diệc Hãn có chút hối hận, không thể ở bên cô.
"Dạ, em hiểu, sẽ không gây phiền toái cho anh." Vãn Vãn cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại trước sau như một.
Tối ngày hôm qua, chính là âm thanh êm ái như vậy, khi ở phía dưới anh, phát ra tiếng rên rỉ mềm nhũn, say mê.
Giang Diệc Hãn theo thói quen muốn xoa xoa đầu của cô, nhưng mà, bàn tay dừng lại trên búi tóc tinh xảo của cô, xuống tay không được.
Vẫn là không nên làm loạn tóc của cô.
Anh khom tay ôm lấy cô, mang cô tiến vào trong sân.
Quảng trường người tới tấp nập, nhưng mà, không khí cực kỳ trang nghiêm nặng nề.
Trên đường, đều là những cây nến màu trắng hình trái tim, từng chiếc đèn Khổng Minh viết tên người đã mất, chờ đốt.
Người thân của những người gặp nạn, bạn tốt, đều tự động đi tới quảng trường, vì bọn họ nhớ thương muốn cầu phúc cho họ. Cũng có rất nhiều người chỉ là người dân bình thường, trợ giúp bọn họ, tới tham gia lễ truy điệu lần này, gửi gắm niềm thương nhớ.
"Chúng tôi yêu bạn, lên đường bình an."
Trên quảng trường phất phơ rất nhiều biểu ngữ tương tự như vậy, mang theo hơi thở thương cảm.
Vãn Vãn nắm chặt tay của anh, một bước vào quảng trường, liền ngây ngẩn cả người.
"Không phải là hội quyên góp sao?"
Cô trước đó cũng không cùng Giang Diệc Hãn khai thông, tình cảnh ở quảng trường, cô căn bản không hề ngờ tới.
Microblogging thông báo, chỉ viết là hội quyên tiền!
Mà Phó Vịnh Bội ngày đó cũng chỉ nói là Đài Truyền Hình và tòa soạn có một buổi gặp gỡ.
"Là hội quyên tiền, nhưng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi." Giang Diệc Hãn có chút bất đắc dĩ.
Sớm biết bạn gái hiểu sai ý, anh nên sớm nói rõ với cô.
"Bạn gái của tôi, Hạ Vị Vãn." Nhưng mà lúc gặp đồng nghiệp, anh chủ động giới thiệu, không để cô uất ức nửa phần.
Vài người đồng nghiệp anh, Vãn Vãn đều gặp, khi cô thận trọng uyển chuyển hàm xúc chào hỏi với đối phương thì đưa tới từng trận kinh ngạc.
"Ôi
trời, Giang Diệc Hãn, không trách được cậu xuống tay nhanh như vậy, quả thật đào được bảo vật mà!" Vài tên đồng nghiệp nam từng gặp Vãn Vãn, từng có ý với cô đều mang một bộ dáng ước ao ghen tị.
Giang Diệc Hãn dùng tay đẩy đẩy đối phương, gương mặt trang nghiêm, "Đừng bất kính với người đã khuất cùng với người thân của người gặp nạn!" Hiện tại, không phải là nơi thích hợp đùa giỡn.
"Ừ, chúng tôi hiểu." Các đồng nghiệp lập tức ngừng lại.
Giang Diệc Hãn tiếp tục dắt tay Vãn Vãn, tìm chỗ cho cô.
Vãn Vãn tay chân luống cuống, trong lòng có bất an mãnh liệt, cho dù anh không hề nói gì, nhưng mà Vãn Vãn có thể nhận thấy hình như mình đã làm sai cái gì rồi.
Cô thật sự rất ngốc, ngốc quá, quá ngốc! Đến quảng trường cô mới phát hiện, tính chất trường hợp tối nay cùng với những buổi từ thiện cô từng cùng tham gia với cha mẹ tại Thượng Hải hoàn toàn không giống nhau!
Phó Vịnh Bội ở chỗ không xa đang sắp xếp công việc, một thân áo sơ mi trắng đơn giản, không hề che đi bất kì phong thái gì của cô, ngược lại càng có vẻ đặc biệt cao nhã mà trang trọng, trong lúc phất tay ánh sáng đã bắn ra bốn phía.
Một cỗ tự ti, từ trong trái tim Vãn Vãn tự nhiên nảy sinh.
Phó Vịnh Bội không cần cố gắng chưng diện đã vô cùng ưu tú, mà cô cảm giác bản thân có chút giống như đang học đòi một cách vụng về.
Phó Vịnh Bội quay đầu lại thì nhìn thấy Vãn Vãn lúc này ăn mặc vô cùng đặc biệt, một tia ánh sáng phức tạp từ đáy mắt cô chợt lóe lên.
Tia sáng kia, bao hàm ngoài ý muốn cùng với ghen ghét.
"Vãn Vãn, hôm nay em ăn mặc xinh đẹp như vậy, váy Dior thanh tú, hình như đi nhầm hội trường rồi, nơi này cũng không phải là show catwalk của người mẫu!" Lúc cùng cô chào hỏi, Phó Vịnh Bội mỉm cười nói.
Giọng nói của cô cũng không có lên cao nửa phần, nhưng mà ánh mắt của rất nhiều người vẫn chú ý tới đây.
Thật ra mọi người cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng mà, Phó Vịnh Bội cố ý nói ra bộ váy xa xỉ này, làm cho Vãn Vãn nhất thời trở thành tiêu điểm của rất nhiều ánh mắt.
Cô thật là đầu heo! Vãn Vãn nhìn qua quần áo có chút lộng lẫy của bản thân, thẹn thùng xấu hổ khóc không ra nước mắt, nhưng cũng không có cách nào nói lại.
Cô căn bản không phải đối thủ của Phó Vịnh Bội.
Cô dường như có chút không chiến đã bại!
Sắc mặt của Giang Diệc Hãn lạnh xuống, nhưng mà, khóe môi vẫn là hơi giơ lên, "Vì biết tối nay là lễ truy điệu, Vãn Vãn cố ý chọn chiếc váy màu trắng, cô ấy không có làm sai chỗ nào chứ?!" Cho dù bạn gái làm sai, nhưng mà, anh bao che.
Mỗi một câu của anh đều rất che chở Vãn Vãn, khiến cho Phó Vịnh Bội vừa đố kị vừa hận, bờ môi cô chước cười, nét mặt kia, giống như đang xem một truyện cười.
Mà chuyện cười đó, chính là Vãn Vãn.
Giang Diệc Hãn không để ý tới cô, đỡ Vãn Vãn ngồi xuống một cái ghế.
"Em cứ ngồi ở đây, đợi lát nữa mẹ Diệp cùng con rể của bà sẽ đến ngồi ở chỗ này, em đi theo đám bọn họ đừng có chạy loạn!" Giang Diệc Hãn nhẹ giọng giao phó.
"Vâng." Vãn Vãn gật đầu.
"Diệc Hãn, chúng ta phải làm việc rồi!" Làm cộng sự, Phó Vịnh Bội muốn thừa cơ ôm lấy cánh tay Giang Diệc Hãn.
Nhưng mà, bị anh nhẹ nhàng tránh thoát.
"Tôi còn có chút việc." Giang Diệc Hãn đứng dậy, xoải bước bước đi.
Cô làm anh thêm loạn, Vãn Vãn hiểu rõ.
Trong lòng Vãn Vãn cũng rất khó chịu, vô cùng khó chịu, mặc dù anh một câu chỉ trích cũng không có.
Lúc trở lại, trong tay Giang Diệc Hãn nhiều hơn một cái áo khoác mỏng kiểu nam.
"Đợi lát nữa sẽ có gió thổi, khoác lên đi." Anh cẩn thận giúp cô mặc áo khoác lên.
Thật may là, anh có dự đoán trước, kể từ sau lần hẹn hò đầu tiên gặp mưa, mỗi khi ra khỏi cửa anh thường theo thói quen mang một cái áo khoác mỏng đề phòng những lúc cần thiết cho cô.
Áo khoác lớn mặc ở trên người Vãn Vãn, che đi tất cả những viên ngọc xa hoa.
Cả người Vãn Vãn cũng trở nên tự nhiên hơn, nụ cười sáng lên lần nữa.
Thấy cô cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, cả người Giang Diệc Hãn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai mắt Phó Vịnh Bội bắn ra ánh sáng ghen tỵ, cô đang muốn nói gì đó, nào biết, Giang Diệc Hãn ngước mắt, đối với sau lưng cô lộ ra nụ cười:
"Anh hai, anh cuối cùng đã tới?!"
Giang Thiệu Cạnh vừa mới bước vào quảng trường tìm được bọn họ, cả người tràn đầy hơi thở nghiêm trang, anh lạnh lùng gật đầu, đi thẳng đến bên cạnh Vãn Vãn ngồi xuống.
Nhân vật ngoài ý muốn này, làm cả người Phó Vịnh Bội cũng cứng đờ.
"Giúp em chăm sóc tốt bạn gái của em, đừng để người khác bắt nạt!" Giang Diệc Hãn mỉm cười giao phó.
"Ừ." Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng đáp một tiếng, thân hình kiên cường canh giữ bên cạnh Vãn Vãn.
Nụ cười của Giang Diệc Hãn vẫn không thay đổi, "Anh hai, anh và Vịnh Bội cũng rất lâu không gặp. Đợi lát nữa cùng với vị hôn thê của anh họp mặt đi!"
Phó Vịnh Bội bị Giang Diệc Hãn nặng nề đáp trả lại.
...
Giang Diệc Hãn anh cũng không phải đèn đã cạn dầu, Vãn Vãn giao cho người mình tin tưởng nhất bảo vệ, nhưng mà, anh không ngờ tới, chính mình cũng đã bước một bước sai lầm đầu tiên.