Hai tuần nay, Giang Diệc Hãn từ từ phát hiện, Vãn Vãn có điểm không đúng.
Có lúc, nụ cười có chút yên lặng, dường như cất giấu một chút tâm sự.
Hơn nữa…
Thời điểm hai người tiếp xúc thân mật, mỗi lần anh mang bao** thì luôn có mấy giây cả người cô trở nên cứng đờ, có một lần, cô thậm chí còn hỏi một vấn đề ngu ngốc. Cô nói, có thể không mang bao** được không?
Nghe xong, anh liền nghiêm mặt ngay tại chỗ, sau đó nở nụ cười.
"Nha đầu, anh không muốn làm ba sớm như vậy!"
Đây đáp án của anh, cũng là lời nói thật lòng của anh.
Sau đó, anh nhận thấy sau khi có được câu trả lời của anh, cô dường như càng ngày càng trở nên yên lặng, dĩ nhiên, có lẽ đây chỉ là nghi ngờ của anh, nhưng đồng thời cũng không xác định được, quả thật làm cho anh bắt đầu lo sợ không yên.
Anh sợ mình làm không đủ, không đủ để che chở cho cô, làm cho cô khó chịu chỗ nào đó trong lòng.
Bọn họ lui tới, tình cảm mất cân bằng nghiêm trọng, anh không phải là không có cảm giác, chỉ là có những thứ thật sự không cưỡng cầu được, ví dụ như, tính cách của anh mặc dù hướng ngoại, nhưng mà tình cảm tương đối chậm nhiệt.
Cho nên, anh chỉ có thể dùng hết tất cả che chở để đền bù.
Hôm nay, vừa đúng là chủ nhật.
Sáng sớm, anh tỉnh lại liền không ngủ được nữa, vì vậy chống tay, yên lặng nhìn gương mặt ngon giấc của cô.
Lúc cô ngủ, luôn khéo léo núp ở trong ngực của anh, dáng vẻ toàn tâm tin tưởng, để cho anh có một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà, tại sao lúc này cô ngủ lại khẽ nhăn lông mày? Dáng vẻ như bị việc gì phiền lòng dây dưa vây khốn.
Không kìm được, anh duỗi ngón, khẽ chạm vào đầu lông mày thanh tú của cô, cố gắng muốn duỗi thẳng nơi đó.
Vãn Vãn bị đánh thức, mở mắt.
"Chào buổi sáng." Cô nở nụ cười.
"Chào buổi sáng." Tâm tình của anh tung bay, khóe môi cũng nhếch lên mỉm cười.
Lúc này, hai người bọn họ dán sát vào nhau, lồng ngực trần của anh dán lên ngực mềm mại cô, hô hấp hai người như hòa vào với nhau.
Chỉ cần sáng sớm tỉnh lại là có thể nhìn thấy đối phương, cả hai đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tình cảm dâng trào, Vãn Vãn nhích lại gần, muốn chủ động hôn anh, ai ngờ…
"Đừng, anh chưa đánh răng!" Anh rất không lãng mạn nghiêng người, cười tránh được, đi vào phòng tắm.
Vãn Vãn ngẩn người, cô thiếu chút nữa quên mất, sáng sớm anh sẽ cùng cô cuồng làm tình, nhưng mà chưa bao giờ nóng bỏng triền miên hôn cô, nhiều nhất, anh chỉ ở trên môi cô chuồn chuồn lướt nước.
Anh hơi thích sạch sẽ một chút.
Chỉ là, nụ hôn triền miên nóng bỏng, không phải lúc động tình thì không thể khống chế? Coi như sáng sớm trong cổ họng có thể sẽ có một ít mùi là lạ, bởi vì yêu đối phương, sao lại có thể ghét bỏ chứ?
Ngốc quá, tại sao cô phải lấy tiêu chuẩn trong tiểu thuyết đi so sánh với tình yêu trong cuộc sống hiện thực chứ? Anh khó chịu cũng vô cùng bình thường, có được hay không?!
Lúc Giang Diệc Hãn đánh răng trở lại, nhìn thấy Vãn Vãn đang đập đầu mình vào gối, hành động trẻ con kia, đặc biệt ngây thơ.
"Cho dù không đau, nhưng đầu không choáng váng sao?!" Đem cả người cô ôm lên, khóe môi không giấu được nụ cười.
"Choáng váng. Nhưng mà, ôm anh thì hết!" Sợ mình ngã, Vãn Vãn vội vàng trở tay ôm cổ anh.
Anh nhíu mày, đây là đang làm nũng hay tỏ tình? Cho dù hơi buồn nôn! Nhưng mà, anh thích!
"Hôm nay được nghỉ, chúng ta đi biển chơi đi?" Đem thân hình mềm mại của cô ôm vào ngực mình, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Không thể phủ nhận, anh thích cuộc sống bây giờ.
"Không phải anh rất bận sao?" Vãn Vãn không có lập tức gật đầu.
Hai tuần nay, anh vô cùng bận rộn, mỗi ngày với Phó Vịnh Bội cùng đi cùng về.
" Sau khi tuần san phát hành gây được tiếng vang rất lớn trong xã hội, sự kiện quỷ dị trên quảng trường hôm tết Trung Nguyên được truyền đi càng ngày càng kỳ lạ, quan trọng nhất là, hôm đó ở những địa phương khác của thành phố Ôn căn bản không có động đất, cho nên khiến rất nhiều dân chúng cũng lạnh cả người. Bất kể là diễn đàn hay trên Microblogging, sự kiện vẫn này không có cách nào yên tĩnh, đã đưa tới sự coi trọng của phía trung ương, phái chuyên viên đến thành phố Ôn, đối với sự kiện cầu Đại Kiều lần nữa tiến hành điều tra!" Cho nên tiếp đó, người phải vội vàng khẩn trương không phải anh, mà là những người có ý đồ giấu diếm, quan viên địa phương muốn một tay che trời.
Vãn Vãn lẳng lặng nghe, vì bạn trai mình mà cảm thấy kiêu ngạo.
"Còn Phó tiểu thư thì sao, cô ấy, bao giờ rời đi?" Đấu tranh một lúc, Vãn Vãn vô cùng cẩn thận hỏi.
Cô hi vọng Phó Vịnh Bội có thể sớm trở về Thượng Hải, không quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của bọn họ nữa.
"Chắc còn phải một thời gian nữa! Hiện tại sự kiện càng náo càng lớn, bên Đài Truyền Hình yêu cầu rất cao, cô ấy sẽ ở thành phố Ôn đợi đến khi sự kiện này chính thức khép màn lại mới trở về Thượng Hải." Anh trả lời cô.
Giang Diệc Hãn thấy được, nghe được đáp án như vậy, nụ cười của Vãn Vãn bặt vô âm tín.
...
Đi biển, bọn họ lái xe đi.
"Mượn xe?"
"Mượn Nhãn Kính."
Bờ cát vàng óng ánh mịn chạy dài, bọn họ đội mũ che nắng, giẫm lên cát mịn, mặc cho nước biển bào phủ lên giày bọn họ, bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, mười ngón tay dây dưa, nghe biển đang ca hát.
"Vãn Vãn, em thích xe gì?" Anh đột nhiên hỏi.
Vãn Vãn có chút ngoài ý muốn.
"Anh chuẩn bị mua xe?"
"Đúng vậy, chờ vụ án này kết thúc, tính mua một chiếc xe, như vậy hai chúng ta đi đâu cũng tiện hơn." Quan trọng nhất là, lúc hẹn hò, sẽ không lo lắng có gió táp mưa sa cùng nắng gắt, mà mặt dày đi mượn xe người ta.
Anh cười nói với cô, "Cho nên, em phải suy nghĩ cho thật kỹ, xem mình thích xe gì." Không có việc gì ngoài ý muốn, anh chuẩn bị định cư ở thành phố Ôn.
"Anh mua xe, không phải nên mua cái mình thích sao?" Vãn Vãn sững sờ hỏi.
"Nha đầu, em có thể vô lương tâm hơn nữa được không!" Anh tức giận.
Kế hoạch của anh vốn chỉ đinh lưu lại thành phố Ôn một hai năm mà thôi, là cô ngăn cản bước chân của anh.
Một lúc lâu, Vãn Vãn mới hiểu được, cô lộ ra nụ cười khờ khạo.
Lại thấy nụ cười vô tâm vô phế của cô, tim của anh mới thoáng yên ổn lại.
"Nha đầu, về sau có chuyện gì không vui, nhất định phải nói cho anh biết!" Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, anh không phải con giun trong bụng cô, cô cứ không nói lời nào, anh đoán không được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vãn Vãn dùng sức lắc đầu, "Em không hề không vui!" Những thứ kia đều là quá khứ của anh, cho dù đáy lòng khó tránh khỏi không thoải mái, nhưng là cô sẽ không trúng mưu kế của người phụ nữ kia.
"Nha đầu!" Anh ôm lấy mặt của cô.
Cô rõ ràng là trong lòng có chuyện, rõ ràng là có chuyện không vui!
Ánh mắt của Vãn Vãn lóe lên một cái, nhưng mà, cuối cùng cô vẫn lắc đầu.
Phó Vịnh Bội dám
điên cuồng như vậy, chính là đoán chắc những lời này, cô sẽ không nói cho anh biết.
Cô làm sao có thể nói cho anh biết, nói chị dâu tương lai của anh hướng dẫn cô mua bao** như thế nào? Hơn nữa đối phương còn biết rất rõ kích cỡ của anh? Phó Vịnh Bội có mặt nói, cô lại không nói lên lời.
Cho nên, những thứ không thoải mái kia, cô chỉ có thể tự mình từ từ tiêu hóa hết.
"Em thật sự không hề không vui!" Cô cười nhắc lại.
Anh buông lỏng tay của mình ra, không có biện pháp ép buộc cô nữa rồi.
"Nha đầu, anh hi vọng em vĩnh viễn vĩnh viễn vui vẻ!" Anh xoay người, hướng về phía biển rộng, hô to.
Đừng vì anh mà khóe mắt có ưu sầu!
Vãn Vãn ngẩn người, ngay sau đó, khóe môi nở nụ cười.
"Tôi Giang Diệc Hãn cùng Hạ Vị Vãn ở chung một chỗ vô cùng vui vẻ, vô cùng vui sướng, vô cùng hạnh phúc! Tôi muốn chia sẻ với cô mọi nụ cười cùng nước mắt, hi vọng cô cũng vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc!" Anh không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, hướng biển rộng hét to.
Vãn Vãn sợ mất mặt bưng kín mặt, năm ngón tay nho nhỏ lại không ngăn được nụ cười vui sướng trên khuôn mặt.
Anh xoay người lại, cô khiến cho người khác cảm thấy ấm lòng, nụ cười ngọt ngào quyến luyến, cũng làm cho khóe miệng anh dâng lên nụ cười.
Gió thổi lất phất, biển to sóng lớn, chứng kiến giây phút hạnh phúc của bọn họ.
"Nha đầu, em cũng hô một tiếng!" Anh đẩy cô.
"Không cần, mất mặt lắm!" Vãn Vãn vội vàng lắc đầu.
"Không sao đâu, lúc em đối với biển rộng hô to, sẽ cảm thấy rất thỏa mãn, mọi áp lực, uất ức, toàn bộ đều biến mất!" Anh không có ý định buông tha cô.
Dưới khích lệ của anh, Vãn Vãn hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí, không nhìn tới ánh mắt người bên cạnh, hô to: "Tôi thích Giang Diệc Hãn, rất thích, vô cùng thích, cho nên, bất kể là nụ cười hay nước mắt, chỉ cần yêu nhau, tôi đều muốn vĩnh viễn ở cùng anh!"
Anh cho là, sẽ nghe được nguyên nhân cô không vui.
Một hồi yên lặng, anh cũng không nhúc nhích đưa mắt nhìn cô hướng về phía biển rộng dũng cảm hô to, tim anh như ngừng đập, cũng gần như quên mất cảm giác hô hấp.
Đột nhiên, anh ôm lấy cô từ phía sau, thật chặt.
Vãn Vãn, thật xin lỗi! Mặc dù có lẽ bây giờ còn chưa phải là yêu nhau, nhưng mà, em đã bắt đầu từ từ đi vào lòng của anh, cho nên hãy bước thật chậm, chờ anh từ từ đuổi theo, được không?
Gió, đang lặng lẽ lướt nhẹ qua mang theo giọng nói trong lòng anh.
"Anh muốn nói gì với em?" Vãn Vãn hỏi khẽ.
Bởi vì, anh nói quá nhẹ, cô căn bản nghe không rõ ràng.
"Anh đang nói, tết Trung thu cùng anh trở về Thượng Hải đi, anh giới thiệu trưởng bối của anh cho em biết!" Anh đề xuất lời mời.
Anh chưa bao giờ mang phụ nữ tới gặp mặt các bậc trưởng bối, cô là người đầu tiên!
Vãn Vãn trợn mắt, thật lâu thật lâu sau, cô mới hậu tri hậu giác kích động ôm lấy anh.
...
Mấy ngày này, Vãn Vãn bề bộn nhiều việc, bởi vì Diệc Hãn nói muốn mang cô về gặp gia trưởng, điều này làm cho cô vô cùng khẩn trương.
Diệc Hãn nói, tết Trung thu ngày ấy, anh sẽ đi gặp ông ngoại, đến lúc đó còn có người nhà cậu cùng dì.
Cô chuẩn bị cho mỗi người một phần quà tặng, dĩ nhiên, phần quà tặng này khẳng định không thể quá qua loa, nhất định phải thành tâm chọn lựa mới có thể không thất lễ, Vãn Vãn vừa lên mạng tìm hiểu, vừa một lần lại một lần chạy đến cửa hàng, bận rộn không ngừng, thậm chí chị họ, Lương Vũ cũng bị cô gọi sắp hỏng cả điện thoại.
Cô mua rất nhiều rất nhiều lễ vật, thậm chí ngay cả quà tặng mấy anh chị em họ cũng chuẩn bị xong rồi.
Vãn Vãn như một đứa bé, vô cùng hưng phấn lại kích động, đồ mua không nhét vừa hai vali lớn của cô.
Cuối cùng, còn có một ít qua tặng mua cho đám cháu nhỏ của anh, thật sự đã không còn chỗ bỏ vào, Vãn Vãn chỉ có thể từ phòng chứa đồ mang ra cái vali da lớn của anh, bỏ từng cái từng cái lễ vật cô mua vào trong.
Cô kéo va li ra, chuẩn bị bỏ tấm thẻ nhỏ vào.
Mỗi một phần quà tặng, cô đều tỉ mỉ chuẩn bị tấm thẻ nhỏ, trên mỗi tấm trên thẻ, cô đều viết một câu chúc phúc, chỉ mong có thể làm cho các trưởng bối của anh lưu lại ấn tượng tốt với cô.
Trong va li có chỗ không đúng, thẻ nhỏ của cô thế nào cũng không nhét vừa.
Tay nhỏ bé của Vãn Vãn thò vào sờ sờ, lòng bàn tay nhiều hơn một hộp trang sức xinh xắn.
Nhịp tim Vãn Vãn, nhất thời tăng nhanh, cô cẩn thận từng li từng tí mở hộp trang sức ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn kim cương này rất đặc biệt, không quá xinh đẹp, thiết kế đơn giản, tỉ mỉ mà cao nhã, nhìn một cái cũng biết, là đặc biệt thiết kế để cầu hôn.
Chân của Vãn Vãn mềm nhũn, cô vội vàng dựa lưng vào tường, ngón tay nhỏ nhắn đè lại ngực, buồng tim mãnh liệt nhảy không ngừng.
"Vậy anh muốn tặng quà em không?"
"Anh sẽ mang đến cho em một kinh ngạc thật lớn, vui mừng rất lớn rất lớn!"
Đối thoại của hai người không lâu trước đây, nhảy ra trong đầu Vãn Vãn .
Chẳng lẽ, chẳng lẽ, đây chính là niềm vui rất lớn rất lớn của anh? Quả nhiên, rất lớn rất lớn mà! Cầm hộp trang sức trong tay, Vãn Vãn vui vẻ đến rơi nước mắt.