Lúc Giang Diệc Hãn viết bản thảo được một nửa thì ngẩn người.
"Làm sao vậy?" Đồng nghiệp thuận miệng hỏi anh.
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy có phải gần đây tôi hay gây phiền phức cho người khác không?" Đột nhiên đặc biệt không tự tin.
"Gần đây thấy tâm trạng của cậu không được tốt lắm? Thất tình hả?" Đồng nghiệp lão Hồ cười hì hì đùa cợt anh.
Anh cũng cảm thấy chẳng khác gì thất tình rồi.
"Lão Hồ, anh nói thời kì tình yêu nam nữ cuồng nhiệt mới mẻ dài bao lâu?" Anh khiêm tốn xin chỉ giáo.
Lão Hồ mới vừa kết thúc tình yêu chạy cự li dài, đang tân hôn, mỗi ngày cùng vợ tin nhắn đến tin nhắn đi, tình cảm cuồng nhiệt giữ gìn rất lâu, làm anh không ngừng hâm mộ.
"Thường thì ít nhất cũng phải một hai năm, nhưng cũng tùy từng người, có người lúc mới bắt đầu thì nhiệt độ rất mạnh, qua lại một hai tháng thì cảm thấy không hợp, tự nhiên đổi thành cảm giác chán ghét, liền muốn chia tay!" Lão Hồ thuận miệng nói.
Nghe được đáp án này anh liền ngẩn người.
Không hợp? Nhưng mà anh không hề cảm thấy như vậy, bây giờ anh mới dần dần có cảm giác tình yêu cuồng nhiệt, nhưng mà Vãn Vãn thì sao? Anh có chút thấp thỏm.
"Lão Hồ, làm sao mới có thể có sức quyến rũ một chút, từng giây từng phút hấp dẫn một người phụ nữ, để cho cô ấy cảm thấy được tình yêu cuồng nhiệt mà không chán ngán đây?" Giang Diệc Hãn bắt đầu lo được lo mất.
Phụt.
Đồng nghiệp lão Hồ nghe được câu nói của anh, một ngụm trà trực tiếp phun ra, "Cậu ** không hài hòa, nội tiết mất cân đối hả?"
Anh thực sự sầu muộn, đem đống bản thảo trực tiếp ném lên đầu lão Hồ, tựa vào trên bàn, mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Từ lúc trở về từ Thượng Hải, hai người hoàn toàn không có **, hài hòa với không hài hòa cái gì.
"Có phải cậu làm bạn gái tức giận cho nên không để ý đến cậu?" Thấy vẻ mặt u sầu của anh, đồng nghiệp lão Hồ không thể làm gì khác hơn là thể hiện sự quan tâm.
Anh thật sự xui xẻo, cái gì mà đi Thượng Hải đón tết Trung thu! Trước khi đi, hai người rõ ràng vẫn còn vô cùng tốt, nhưng mà sau khi trở về, Vãn Vãn bắt đầu trốn tránh anh khắp nơi, đối với anh cũng biểu hiện lạnh nhạt...
Loại không thích hợp này, có lẽ lúc ở Thượng Hải đã biểu hiện ra. Ở Thượng Hải, trừ đêm đầu tiên cuồng nhiệt, tiếp đó rõ ràng Vãn Vãn đối với anh có chút kháng cự, lúc làm tình cũng chỉ yên lặng chịu đựng, dường như một chút cũng không vào đầu.
Tiếp theo, sau khi trở lại thì bắt đầu là ngã bệnh, sau đó là trực tiếp chạm cũng không cho anh chạm.
"Cho cậu, xem cùng với cô ấy, bảo đảm hai người các cậu cổ họng khô nóng, lại trở về cuộc sống gắn bó như keo như sơn!" Buổi trưa, lão Hồ len lén kín đáo đưa cho anh một đĩa CD.
Cái gì vậy?
Anh ngờ vực, nhét CD vào trong Laptop.
Trên màn hình, vừa mới bắt đầu chính là cảnh đặc tả rõ ràng bộ phận riêng tư, ngay sau đó là tiếng giường rung động dữ dội, cả người khỏa thân, lại không ngừng thay đổi tư thế, từ một nam một nữ, biến thành một nữ nhiều nam.
Trời ạ, thật may là anh đang đeo tai nghe!
Người phụ nữ bên dưới đang tiến hành vận động pit-tông kịch liệt, ** mở to tràn đầy tơ bạc trong suốt đang ra sức liếm mút phía dưới của một người đàn ông khác, đôi tay bận bịu không ngừng mỗi bên nắm một cái hung hãn của người đàn ông khác, chất lỏng màu trắng phun ra trên bộ ngực đầy đặn của người phụ nữ, người đàn ông vốn đang tiến hành vận động pít-tông bắt đầu ra sức liếm mút chất lỏng màu trắng sữa ở trước ngực người phụ nữ, sau đó, trượt dần xuống dưới, ngậm ** của người phụ nữ vào, một đường tiến công, làm người phụ nữa ** liên tục, tiếng rên say mê cao vút vang khắp căn phòng.
Trên màn hình, hoàn toàn tháo bỏ bộ mặt văn minh, chỉ còn lại thú tính, có thể kích thích người quan sát không ngừng bùng nổ.
Nhưng mà.
"Gặp quỷ rồi!" Giang Diệc Hãn đóng Laptop, chửi rủa thậm tệ.
Anh đừng nghĩ đến việc ăn cơm trưa nữa! Vô cùng không vệ sinh! Người phụ nữ trên màn hình, cùng với tơ bạc thật dài trong miệng, làm anh ghê tởm đến muốn nôn!
"Cậu có phải đàn ông không vậy?" Lão Hồ khẳng khái cống hiến bảo bối cất giấu lại bị chê bai thì cảm thấy vô cùng bất mãn.
"Tôi ghét nhất là mấy cái thứ này!" Cả người Giang Diệc Hãn đều nổi da gà.
Có ai quy định đàn ông nhất định phải yêu thích **?
"Cậu đừng nói cho tôi biết, bạn gái của cậu không làm như vậy cho cậu, cậu không làm như vậy cho cô ấy?" Lão Hồ dùng ánh mắt như nhìn thấy quái thú nhìn anh.
"Này, ít **, đừng có thảo luận trên người chúng tôi!" Giang Diệc Hãn cũng muốn trở mặt.
Mặc dù bề ngoài anh rất hướng ngoại, nhưng mà đối với phương diện này, anh vẫn vô cùng bảo thủ, tuyệt đối không giống đám bạn bè kia của anh.
Nhưng mà lão Hồ cũng là người thông minh, thấy thái độ của anh liền lập tức thông minh sáng tỏ.
"Giang Hãn à, rốt cuộc cậu mất đi bao nhiêu lạc thú đây!" Lão Hồ lắc đầu tiếc hận, hiếm có cơ hội có thể nhạo báng anh.
Anh lườm anh ta.
Không có những thứ như vậy, chẳng lẽ cuộc đời không có thú vui? Anh không cảm thấy như vậy! Vãn Vãn rất bảo thủ, mà chính anh cũng không làm được những chuyện như vậy, càng không có những yêu cầu quá đáng như thế với cô.
Anh đứng dậy, định đánh lão Hồ nhừ tử, để cho anh ta không cần mở mấy thứ thú vui cấp thấp này nữa, nào biết, mới vừa đứng dậy, quay đầu lại liền phát hiện trong phòng làm việc nhiều thêm hai người.
Là Phó Vịnh Bội và Hứa lão đại vẫn luôn chỉ huy phía sau.
Lão Hồ và anh đều dừng đùa giỡn, trước mặt lãnh đạo nghiễm nhiên không dám nói giỡn nữa.
"Giang Hãn, cậu và chủ biên Phó vào đây một chút." Hứa Ngạn Sâm phân phó, bản thân vào phòng trước.
Giang Diệc Hãn cảm thấy vô cùng lúng túng, vừa rồi lãnh đạo đại nhân đã nghe được bao nhiêu? Không phải là từ lúc anh xem ** liền bắt đầu đứng ở sau lưng anh chứ? ...
Anh đứng dậy, chuẩn bị vào phòng.
"Anh vẫn sạch sẽ giống như trước đây vậy." Phó Vịnh Bội mỉm cười với anh, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm giễu cợt anh.
Gần đây Phó Vịnh Bội lâm vào sóng gió bị thoái hôn, báo chí tập san đều là tin tức của cô.
Giang Diệc Hãn nhíu mày một cái, anh thật sự nên nói chuyện với Phó Vịnh Bội một chút, lúc nào cũng mang một bộ dáng "Rất quen thuộc"! Hiện tại trong đầu anh đều là hình ảnh lạnh nhạt của Vãn Vãn, lời nói khó hiểu của Phó Vịnh Bội cùng chuyện riêng với Giang Thiệu
Cạnh, tất cả tất cả, anh đều lười phải quan tâm, cũng không muốn cuốn vào trong đó.
Phó Vịnh Bội vẫn nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt kia, vô cùng sâu thẳm, vô cùng phức tạp, làm anh không giải thích được.
Đóng cửa lại, Hứa lão đại hỏi anh: "Danh sách những người tử nạn trong sự cố cầu Đại Kiều cậu giao cho chuyên viên điều tra trung ương rồi sao?"
"Dạ, con số tử vong chính xác là 68 người." Nói chuyện công việc, thái độ của Giang Diệc Hãn trở nên nghiêm túc.
"Bốn giờ chiều ngày ba mươi tháng chín sẽ mở một cuộc họp báo, chuyên viên điều tra hi vọng cậu phối hợp công việc với họ, tôi muốn sắp xếp cậu làm phóng viên trưởng trình bày tất cả các sự kiện đã xảy ra."
Ngày ba mươi tháng chín, sao lại khéo như vậy? Hôm đó là sinh nhật của Vãn Vãn.
"Vâng, không thành vấn đề." Cho dù có chút không tình nguyện, anh vẫn lấy đại cục làm trọng tiếp nhận cái nhiệm vụ gian nan này.
"Sự kiện lần này tương đối nghiêm trọng, tất sẽ có người gây ra hành vi lừa trên gạt dưới. Đến lúc họp báo, tôi sẽ ở lại thành phố Ôn, chú ý chặt chẽ động tĩnh của Phủ Thị Chính ** bên kia!" Hứa Ngạn Sâm nghiêm túc dặn dò, "Còn nữa, gần đây cậu ra vào phải cực kỳ cẩn thận, tôi lo có người sẽ trả đũa cậu!"
Giang Diệc Hãn không bị lời nói của Hứa Ngạn Sâm hù sợ, "Hứa lão đại, em hiểu!"
...
Vãn Vãn đang bận đến mức ngay cả thời gian thở cũng không có thì nhận được điện thoại của Lương Vũ.
"Mình thất tình, mình chia tay với Diệp Thần rồi!" Trong phòng ăn, Lương Vũ tức giận bất bình, "Mình đã vì anh ta mà bỏ ra nhiều như vậy, anh ta bị thương phải nằm bệnh viện, xi ỉa xi đái đều là mình phục vụ, kết quả mình nhận được cái gì? Bắt, gian, tại, giường!"
So sánh với Lương Vũ kích động, Vãn Vãn lại đặc biệt yên lặng, cô vùi đầu, ăn món ăn trong mâm.
Cô gần đây, ăn ngon, ngủ ngon, cái gì cũng không cần quan tâm, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều.
"Anh ta và người phụ nữ khác lăn lộn trên giường, mình đánh con kỹ nữ kia, kết quả, anh ta lại có thể trở tay đánh mình một bạt tai, anh ta nói bản thân chưa bao giờ yêu mình, càng không nghĩ tới việc kết hôn với mình, tất cả đều là mình tự mình đa tình, đơn phương, thật ra thì anh ta đã sớm cảm thấy mình phiền chết, đã sớm muốn bỏ rơi mình!" Lương Vũ dùng sức bắt lấy tay cô, tức đến mức dùng sức nắm cổ tay Vãn Vãn, "Vãn Vãn, cậu nói những lời này của anh ta ** không **? ** Mình hận không thể giết chết anh ta! Mình thật sự đã yêu nhầm người!"
Cổ tay Vãn Vãn cũng bầm tím cả lên, nhưng mà cô không hề kêu đau, càng không tránh thoát.
Tự mình đa tình, đơn phương, ha ha, không phải chỉ mình Lương Vũ mà thôi.
Vẻ mặt Vãn Vãn ngây ngô khuyên nhủ, "Lương Vũ, cậu có công việc ổn định, có thể tay làm hàm nhai, kinh tế lại ổn định, cô đơn sẽ không chết người, yêu nhầm người rồi vậy thì chia tay đi, thế giới này không có người nào tách khỏi người nào thì sẽ sống không sống nổi."
Mấy ngày này, cô cũng luôn dùng mấy lời này để an ủi mình.
Cô đơn sẽ không chết người.
"Đúng, mình thà đem những giọt nước dư thừa trên người trở thành nước tiểu, cũng sẽ không vì tên đàn ông thối nát Diệp Thần này mà rơi một giọt nước mắt!" Lương Vũ không ngừng vỗ lên bàn, đấm đến mức làm người ở bàn bên cạnh quay sang nhìn chằm chằm, cô vẫn cứ làm theo ý mình.
Chỉ là, khi Lương Vũ kích động sảng khoái mà vỗ lên mặt bàn, cô liền sửng sốt, bởi vì Vãn Vãn đang nhìn cô, lẳng lặng rơi lệ.
"Cậu khóc cái gì?" Lương Vũ có chút tức tối.
Là đồng tình cô? Phi, cô mới không cần!
"Không có, chỉ là mừng thay cho cậu, nhận rõ tình trạng sớm một chút, sẽ không một mình ở đó vờ ngớ ngẩn, là một chuyện tốt đáng ăn mừng." Vãn Vãn khụt khịt cái mũi, lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt, mỉm cười nói.
Gần đây, cô luôn chảy nước mắt một cách không giải thích được.
"Vậy cũng được." Lương Vũ không có cảm giác chấp nhận.
"Có thể để xuống là tốt rồi." Vãn Vãn lẳng lặng nói.
Có thể để xuống, thật tốt, mà cô, có thể khuyên người, nhưng lại không thể khuyên mình.
"Mình có cái gì mà không bỏ được? Chỉ bằng Lương Vũ mình, còn sợ không tìm được người đàn ông vừa có tiền lại hợp ý? Khiến tên đàn ông ** Diệp Thần này hối hận đến chết!"
"Cậu thì sao? Cậu cùng với tên tiểu tử nghèo thuê chung nhà bàn chuyện yêu đương đến đâu rồi?" Lương Vũ dựa vào thành ghế, không muốn nhắc đến Diệp Thần làm mình phiền lòng, đổi đề tài khác.
Vãn Vãn cứng đờ.
"Cứ như vậy, bình bình thản thản." Vãn Vãn cười nhạt, che giấu đau lòng.
"Thật hâm mộ cậu, mặc dù Giang Hãn gì đó một nghèo hai trắng, nhưng mà cái gì cũng theo ý cậu, đối với cậu thật đúng là rất tốt, bộ dạng hình như rất yêu cậu!" Lương Vũ chua chua nói.
Vãn Vãn cúi đầu không nói, chỉ cố gắng giải quyết thức ăn trước mắt.