Bảy ngày sau.
Khi anh hoàn toàn mất đi liên lạc, không có một chút xíu tin tức, Giang Diệc Hãn lại xuất hiện.
Sắc mặt của anh có chút tái nhợt.
Anh không mang chìa khóa, trực tiếp ấn chuông cửa, sau khi Vãn Vãn mở cửa gặp được anh, ngoài ý muốn ngẩn ra.
"Về nhà?" Nụ cười của Vãn Vãn hơi cương cứng.
"Ừ." Anh vào nhà, cởi giày, đưa lưng về phía cô, không để cho cô phát hiện, động tác cúi xuống cởi giày, làm anh đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Vãn Vãn đứng ở sau lưng anh, anh xoay người, mở miệng câu đầu tiên chính là...
"Anh đã nói với anh trai anh, anh ấy sẽ chăm sóc em, tạm thời trợ giúp em quản lý xưởng in ấn! Anh giúp em mua xong vé máy bay rồi, bây giờ em lập tức lên đường đi Thượng Hải đi!" Giọng chân thật đáng tin.
Vãn Vãn sững sờ ba phút.
Anh đuổi cô đi? Mặc dù, nơi này là phòng của cô.
Ba phút sau, Vãn Vãn cố gắng nặn ra nụ cười, "Được, tôi đi Thượng Hải."
Anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
"Đợi thêm mấy ngày, em muốn ở lại Thượng Hải hay là trở về thành phố Ôn, anh đều sẽ tôn trọng ý kiến của em." Giọng điệu của anh nhu hòa hơn rất nhiều.
"Được, về sau tự tôi sẽ suy nghĩ rõ ràng, ở lại Thượng Hải hay là trở về thành phố Ôn." Vãn Vãn không có bất kỳ ý kiến gì, cô vào phòng, sắp xếp lại hành lý.
Cô thuận theo, cô không hỏi, làm cho anh có chút lo lắng.
Từ từ chuyển bước, anh dựa vào cửa phòng cô.
Vãn Vãn kéo va li ra, sắp xếp quần áo, chỉ là, sắp xếp được một nửa, cô lại không tiếng động rơi lệ.
Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ vô cùng rõ ràng, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, sau khi anh trở về, cô sẽ không dây dưa anh.
Nhưng mà, lòi nói anh hi vọng cô rời, làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.
"Chuyện ngày đó là hiểu lầm, anh không hề lên giường với Phó Vịnh Bội, mặc dù uống nhiều quá, nhưng có làm hay không, anh không đến nỗi hồ đồ như thế!" Tâm tình của cô xem ra rõ ràng đã tỉnh táo rất nhiều, nhưng mà trước khi cô đi Thượng Hải, anh vẫn phải giải thích rõ.
Vãn Vãn trầm mặc một lúc, "Chuyện ngày đó, nếu như là hiểu lầm, như vậy mấy ngày nay, anh đã đi đâu?"
Câu trả lời của anh, chỉ là một hồi tĩnh lặng.
"Hai người thật sự nghỉ phép? Đi tìm cảm giác tình yêu?" Vãn Vãn dùng lời nói của Phó Vịnh Bội mà hỏi ngược lại anh.
Anh ngạc nhiên.
Đầu dưa của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Anh cảm thấy một hồi vô lực.
"Cô ấy chỉ là chị dâu của anh..." Hiện tại ngay cả chị dâu cũng không phải rồi!
"Hai người đã từng yêu nhau." Vãn Vãn đánh gãy lời của anh.
Ngoài ý muốn, thật bất ngờ! Anh xanh cả mặt, rốt cuộc cô nghe ai nói?
"Anh là người đâu tiên tôi thích, cũng là người duy nhất." Vãn Vãn bình tĩnh nói lên tiếng lòng, "Tôi thật sự vô cùng thích anh."
Đã đến lúc nên nói cho anh biết tất cả.
"Ừ." Cho nên, đã từng có mấy ngày, anh cảm thấy vô cùng áp lực, cũng chính là như thế, anh từng không thấy rõ trái tim của mình.
Nhưng mà, đầu tiên, duy nhất? Không phải cô nói sai rồi chứ?
"Có thể anh không biết, lúc tôi thích anh, không phải là sau khi anh vào ở cùng, mà là rất lâu rất lâu trước đó."
Anh hơi ngoài ý muốn.
"Tôi đã từng rất hèn mọn, đơn phương thích anh, cho dù tôi chỉ là một người lúc học đại học anh không nhớ nổi hình dáng. Tôi đã từng nói với anh, tôi đã từng thích một người con trai, liên tiếp ba năm, nguyện vọng sinh nhật mỗi năm của tôi đều là hy vọng vào ngày sinh nhật của anh, có thể được chia một miếng bánh ngọt..." Đáy mắt Vãn Vãn đều là nước mắt, "Người mà tôi nói, chính là anh! Cho nên, cám ơn anh năm nay đã hoàn thành ước nguyện sinh nhật trước kia của tôi..." Cho dù rất đau, nhưng mà, vẫn từng hạnh phúc, cho nên, cô không hối hận.
Lời của cô..., làm cho anh một hồi sững sờ. Mình chính là người mà cô đã từng thầm mến? Khi đó cô ngu ngốc, còn từng gặp anh.
Thật ra thì, anh nhớ tới, khi đó đã nghĩ hai người không có nói yêu thương, cái loại nhẹ nhõm này, tâm tình vui vẻ.
Hiện tại, càng quan tâm, thì tâm tình sẽ càng chịu ảnh hưởng.
Ví dụ như, anh thỉnh thoảng nhớ tới cô đã từng có một đối tượng thầm mến như vậy, sẽ có một chút ghen tuông.
Cho nên, cô không nghe bất kỳ kẻ nào nói qua, cô căn bản vẫn biết anh và Phó Vịnh Bội từng trải qua một đoạn tình yêu cuồng nhiệt! Còn chưa tới kịp mừng rỡ, anh đã cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Tại sao em không nói sớm một chút?" Anh không tưởng tượng được, rốt cuộc cô cô đã chịu bao nhiêu đau khổ?
"Anh Giang đã giải trừ hôn ước với Phó Vịnh Bội, bây giờ tôi nói những thứ này, chắc không có ảnh hưởng đến quan hệ anh em của hai người." Vãn Vãn yên lặng nói ra nguyên nhân cô vẫn cố làm ra vẻ ngu ngốc.
Chị dâu và em chồng từng yêu nhau, chuyện như vậy nói ra, người biết đều sẽ cảm thấy rất lúng túng, bao gồm anh, anh Giang đại ca, còn có cô, cho nên, yên lặng mới là phương pháp tốt nhất.
Chỉ là, đã muốn làm ra vẻ không biết bọn họ, lại không ngờ Phó Vịnh Bội vô sỉ như vậy.
"Anh có thể không yêu tôi, nhưng mà, tôi không hy vọng anh chọn Phó Vịnh Bội, hôm nay cô ta có thể phản bội anh, ngày mai cũng có thể rời khỏi anh... Anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn!" Hít một hơi, đem lời cô muốn nói nói hết ra.
Lần này, cô chịu đựng, không để nước mắt rơi xuống.
Bộ dạng muốn khóc lại liều mạng nhịn xuống của cô, làm cho anh nhìn thấy mà vô cùng đau lòng, "Trong đầu dưa của em rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Anh và Phó Vịnh Bội đã là quá khứ!"
Cô lắc đầu, cô hiểu, cô không có ngốc như vậy.
"Mấy ngày nay, tôi nghĩ thật lâu, giữa chúng ta tại sao lại biến thành như vậy? Anh đột nhiên đón nhận tôi, để cho tôi giống như đang ở mộng cảnh vô cùng hạnh phúc, cho nên, cho dù buổi tối ôm lấy anh ngủ, tôi cũng luôn mang theo cảm giác không hề chân thật. tôi muốn nghe anh nói yêu tôi, tôi muốn kết hôn với anh, tôi muốn sinh con cho anh, tất cả tất cả, đều là bởi vì sợ mất đi, đáy lòng tôi luôn không tự tin mà gợi ra."
"Đặc biệt, khi tôi nghe được lời nói của anh với Chức Tâm, để cho tôi như từ Thiên đường rơi xuống địa ngục... Vô cùng đau khổ..." Anh không nói gì với cô, một
lòng chặt chẽ canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có đối với tri kỷ mới có thể thổ lộ tâm sự.
Anh lung lay.
Cô nghe được lời nói của anh với Chức Tâm rồi hả? Trách không được, sau đó cô lại lạnh nhạt với anh như vậy.
Anh thở dốc, bởi vì miệng vết thương lại bắt đầu níu chặt.
"Từ sau khi trở về từ Thượng Hải, tôi liền thường xuyên nghĩ, tình yêu của chúng ta, thật ra thì chỉ là một bắt đầu sai lầm, có lẽ chúng ta thích hợp làm bạn cùng phòng hơn?!" Tính cách của bọn họ không giống nhau, có lẽ tiếp tục làm người yêu, để cho anh yêu…, thật sự quá gượng ép rồi.
Đây là kết luận sau khi nước mắt của cô đã chảy khô cạn đến mức không ép ra một chút xíu nước mắt cùng cảm xúc nào.
"Vãn Vãn, tình yêu có thể bồi đắp, đừng nghĩ nhiều như vậy, được không?" Tình yêu của anh đối với cô, cũng đã bắt đầu mở ra.
Anh biết Vãn Vãn luôn mang bộ dáng cười ngọt ngào, ấm áp cảm động, truyền tới đáy lòng của anh, chẳng biết bao lâu sau khi bắt đầu, cô trở nên nhạy cảm như vậy, có nhiều nước mắt cùng không vui như vậy?
"Thật sao? Vậy tại sao tôi lại cảm thấy, tuy chúng ta ôm nhau, nhưng mà, vô luận tôi cố gắng thế nào, lại vẫn không thể đi vào lòng của anh? Anh như vậy, vô vọng bồi đắp như vậy, làm cho tôi vô cùng khổ sở..."
Anh sững sờ! Đó chỉ là trước kia, rõ ràng bây giờ cô đã đi vào trong trái tim của anh!
"Tôi muốn tìm một đường ra, không để cho mình nhạy cảm như vậy nữa, đau đến… như vậy, Giang Diệc Hãn, chúng ta vẫn nên chia tay đi, trở về quan hệ đơn thuần như trước kia." Đoạn văn này, Vãn Vãn lý trí mà bình thản, thật ra thì cũng đã cảm thấy nội tâm đau đến không cách nào hô hấp.
Rõ ràng nói với mình, đây là lựa chọn tốt nhất, ai cũng không không làm khó ai, tại sao, vẫn đau như vậy?
Tình yêu, có thể tồn tại rất nhiều hiểu lầm.
Hiểu lầm chưa bao giờ đẹp đẽ, hiểu lầm cho tới bây giờ đều làm lòng người đau, cho nên, cô nguyện ý nghe anh giải thích, cởi ra những hiểu lầm kia.
Nhưng mà, sau khi cởi bỏ hiểu lầm thì sao? Thực tế vẫn là thực tế.
Anh cũng yêu cô, mới là hiểu lầm lớn nhất trong đoạn tình cảm này!
Cuối cùng trở thành, những hiểu lầm khác, cởi hay không cởi, thật ra thì cũng không cần thiết!
...
Cả người anh cứng ngắc.
Giương giương môi, muốn giải thích, muốn kiên định nói cho cô biết: Vãn Vãn, anh không muốn chia tay, anh thích em!
Nhưng mà, những lời này thế nào cũng nói không nói ra khỏi miệng được, anh có suy tính của anh, an toàn của cô so bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn.
Cô là một cô bé ngu ngốc, anh hiểu, nếu như anh nói hành tung mấy ngày nay của mình cho cô biết, cô căn bản sẽ không đi Thượng Hải, chỉ biết ngây ngốc ở lại thành phố Ôn cùng anh cùng chung hoạn nạn, trở thành mục tiêu cho những người khác.
"Chia tay, em sẽ không cảm thấy đau khổ sao?"
"Tôi có thể hỏi anh một vấn đề cuối cùng không?" Vãn Vãn vẫn không có đầu lại, rất nhẹ rất nhẹ nói.
Vấn đều này, cô trước hết hỏi anh.
"Em hỏi đi."
"Anh có từng yêu mến tôi chút nào không? Dù là chỉ là một chút xíu..." Chỉ cần có một chút như vậy, cô có thể có thêm sức mạnh để kiên trì.
Rõ ràng nản lòng thoái chí, rõ ràng đáp án đã vô cùng rõ ràng, tại sao vẫn còn do dự không cách nào dứt bỏ.
Nhưng mà, câu trả lời của anh, vẫn là trầm mặc.
Thật là khổ sở, thật là muốn khóc.
Quả nhiên, ba tháng yêu đương ngắn ngủi này, chỉ có một mình cô yêu mà thôi.
Vãn Vãn cười cười, không chờ đáp án của anh nữa, gật đầu, "Đúng, tôi muốn chia tay, tách ra thì tôi có thể hô hấp."
"Vậy thì tốt, chúng ta tạm thời chia tay." Anh lên tiếng, gật đầu đồng ý.
Tạm thời chia tay, là vì cho nhau không gian tỉnh táo, tạm thời chia tay, là vì để cho Phó Vịnh Bội không làm rối nữa, tạm thời chia tay, là vì về sau gặp lại sẽ tốt hơn.
...
Anh buông tha nhẹ nhàng như vậy.
Quả nhiên, đây là kết quả anh muốn.
"Coi như chia tay, về sau, chúng ta vẫn là bạn cùng phòng tốt." Không có đau lòng, bọn họ nhất định có thể trở lại quan hệ như trước kia.
Ít nhất, sẽ không bởi vì cô không ngừng muốn, làm anh muốn trốn, làm anh lại không dám về nhà.
"Ừ, chúng ta sẽ là bạn tốt! Cho nên sau khi em đến Thượng Hải, anh sẽ nhờ anh hai tới chăm sóc em, bất kể là cuộc sống hay là công việc! Em cứ an tâm ở phòng của anh, chúng ta lấy mướn đổi mướn!" Anh nhanh chóng đáp.
Cô ở Thượng Hải, bình an đợi anh trở lại!
Năng lực thích ứng của anh thật tốt.
Giọng nói Vãn Vãn rỉ ra một tia khổ sở, "Được."
Điện thoại di động anh đi mượn vang lên, rõ ràng, là bệnh viện đang thúc giục anh trở về.
Vừa rồi là anh trộm xuất viện.
"Để anh đưa em đến sân bay!" Không để cho cô phát hiện, anh che vết thương, giọng điệu bình tĩnh.
"Được." Vãn Vãn gắng nở nụ cười.
Chia tay, là vì trả lại tự do không gian cho anh, chia tay, là bởi vì không muốn anh cam kết cùng vĩnh viễn nữa, chia tay, là bởi vì cô cái gì cũng không muốn...