"Giang Thiệu Cạnh, anh đừng làm loạn!" Vãn Vãn lập tức giãy này, phòng bị mà nhìn chằm chằm vào Giang Thiệu Cạnh.
Sức quyến rũ của cổ phần Hạ thị rất lớn, tôi từ sớm đã có hứng thú, cho nên, tôi không ngại trở thành người kia.
Cô biết bí mật của tôi, mà tôi cũng muốn bảo vệ bí mật của cô, cho nên, tôi chính là thí sinh tốt nhất!
Giang Thiệu Cạnh ở cục dân chính ký tên của mình vào thì nói như vậy.
Lý do của anh đường hoàng, về phần tâm? Anh không có thói quen đem vật kia lấy ra.
"Nhìn tình huống bây giờ của cô? Tôi đối với phụ nữ không đói khát như vậy, càng không có khẩu vị đối với phụ nữ có thai." Con mắt Giang Thiệu Cạnh nhẹ nhàng khinh bỉ, môi càng thêm lạnh lẽo, liếc mấy cái lên cái hôm lớn mấy tấc của cô cùng với cái bụng bằng phẳng.
Coi như công việc bình thường, anh lãnh khốc, hà khắc đến căn bản không coi cô như người đặc biệt mà đối đãi, nhưng mà, lúc bí mật sống chung, anh luôn nhớ tới cái bụng của cô.
Nếu như không phải xem trọng đứa bé của Giang Diệc Hãn, anh căn bản ngay cả một chút đường lui cũng để cho cô!
Nhưng mà, nét mặt bây giờ của cô gì? Chưa từng có một người phụ nữ nào có thể có vinh hạnh ngủ cùng một giương với anh, anh hiện tại chịu đem vinh hạnh này ban cho cô, cô lại còn mang một bộ dạng kỳ lạ!
"Tối nay tôi sẽ ở lại chỗ này, không thể nào thay đổi!" Nói ra câu nói lạnh lùng cứng rắn, anh đã nằm ở trên giường, nghênh ngang chiếm cứ một nửa vị trí.
Nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ hiện tại anh không muốn lãng phí thời gian mặc cho người nào đó nói nhảm.
Vãn Vãn hít sâu.
Từ lúc quen biết đến bây giờ, cô đều rõ ràng, căn bản không thể nói đạo lý với Giang Thiệu Cạnh.
Người đàn ông này chỉ cần là vật anh ta nhận định, anh ta sẽ xoải bước đi về phía trước, sẽ không nghe ý kiến của bất cứ người nào, càng sẽ không chịu ảnh hưởng của bất kỳ bóng người nào.
Hiện tại, anh đang vì không để cho Diệc Hãn nhìn ra điểm không thích hợp, kiên định đem hôn nhân của bọn họ "Chân thật hóa" ?
"Nếu không, anh ngủ trên sàn nhà? ..." Vãn Vãn chỉ có thể lùi một bước, cùng anh hiệp thương.
"Ngủ trên sàn nhà? Hừ, em muốn tôi chết rét à!" Giang Thiệu Cạnh hừ lạnh.
Anh bình sinh có rất nhiều cái hận nhất, trong đó bao gồm cả hai chữ sàn nhà.
"Không phải... tôi sẽ lấy chăn bông, sẽ không để cho anh chịu rét..." Vãn Vãn thận trọng nói.
Mà câu trả lời của Giang Thiệu Cạnh, là trực tiếp quay lưng lại, chân dài đè ở trên gối tình nhân ngày hôm qua mới vừa mua.
Trên bóng lưng lạnh lẽo, giống như đang viết hai chữ "Nằm mơ".
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nhân số trong cô nhi viện tăng lên, anh đều phải nếm đủ tư vị ngủ trên sàn nhà, cho nên, chờ khi anh có rất nhiều tiền thì giường của anh đều là loại giường hoàng gia Thụy Điển ngự dụng nhãn hiệu xa xỉ, giá cả trên trời, ngay cả chăn đệm ga giường cũng thế.
Đây đối với gối tình nhân, bao gồm rất nhiều bài biện trong phòng, đều là ngày hôm qua anh cưỡng ép cô đi mua , lý do của anh là, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, cũng không bị người đem lòng sinh nghi.
Không ngờ, ngay cả chuyện này cũng có thể trùng hợp như thế, tới nhanh như vậy.
Thấy anh căn bản không để ý đến cô, Vãn Vãn chỉ có thể rất chấp nhận mở cửa tủ ra, đi tìm chăn đệm dự phòng, trải lên mặt đất.
"Tôi đành ngủ trên mặt đất vậy..." Không còn cách nào khác.
Cô không có khả năng ngủ cùng một giường với Giang Thiệu Cạnh, coi như bọn họ học theo Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ở giữa để chén nước, Vãn Vãn cũng cảm thấy kỳ cục không chịu được.
Giang Thiệu Cạnh đưa lưng về phía cô, sau khi nghe cô lầm bầm, mi tâm nổi lên vết nhăn sâu.
Tốn năm phút đồng hồ, Vãn Vãn đem chăn đệm sắp xếp xong.
Đã từng, một khoảng thời gian Diệc Hãn trải chăn đệm nằm dưới đất, cô đối với việc này vẫn rất quen thuộc.
Aizzz, suy nghĩ một chút thật sự có thể cười, cô đã từng muốn mời Diệc Hãn bò lên giường, hiện tại, lại là Giang Thiệu Cạnh "Vô lại" ở trên giường cô, cuộc sống, luôn có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn nhất chính là, cô lại có thể gặp phải hai anh em bọn họ.
Làm xong tất cả, Vãn Vãn lấy quần áo trong ngăn kéo đi tắm.
Dù sao hôn nhân giả cũng sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề khó khăn, tối ngày hôm qua cô có nghĩ qua, chỉ là, không ngờ Diệc Hãn lại đột nhiên chạy về Thượng Hải.
Anh tại sao muốn từ chức? Cô cho là, anh thích công việc phóng viên. anh thấy Thượng Hải có cơ hội phát triển tốt hơn, cho nên trở lại? Hay là... Bởi vì Phó Vịnh Bội cũng trở về Thượng Hải?
Cái suy đoán này, khiến tim Vãn Vãn se lại.
Chỉ là, cô lập tức lắc lắc đầu, ngăn mình lại tiếp tục phỏng đoán chuyện của anh.
Bọn họ đã chia tay rồi, có thể bình tĩnh trở về làm bạn bè, cần bao nhiêu dũng khí. Đã từng yêu, bây giờ
làm bạn bè cũng che lên một tầng nhạy cảm, cho nên, cô không thể có bất kỳ cử chỉ quá giới hạn nào.
Cô bây giờ, thật bình tĩnh.
Vãn Vãn vuốt ve bụng mình, cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra, cô cảm thấy cho dù mình gặp vấn đề nan giải gì, cũng đều vẫn còn hạnh phúc, bởi vì còn có "Nó" .
Vãn Vãn tắm xong trở lại, người trên đất, để cho cô sợ run.
Không phải nói sợ lạnh, kiên quyết không ngủ sàn nhà? Vãn Vãn thật bất ngờ.
"Cám ơn..." Vãn Vãn chần chờ mấy phút, nhẹ giọng nói cám ơn.
Giang Thiệu Cạnh không đáp lại, anh vẫn giữ vưng tư thế đưa lưng về phía cô.
Đèn trong phòng, tắt.
Một cao một thấp.
Lưng đối lưng.
Vãn Vãn không ngủ được, bởi vì trong phòng có thêm một người, kỳ cục đến lăn lộn khó ngủ, cũng càng bởi vì trong lòng dắt một người đàn ông khác chưa trở về nhà .
Giang Thiệu Cạnh không ngủ được, "Mục đích tôi tới Thượng Hải, là muốn đoạt Vãn Vãn về." Không phải là không yêu sao? Nếu là yêu, cũng sẽ không dễ dàng chia tay như vậy! Nhưng mà, nếu không yêu, tại sao Giang Diệc Hãn có thể nói như vậy?! Chẳng lẽ chia tay, mới phát hiện ra mình thích Vãn Vãn? Thật hoang đường!
Mà hoang đường nhất chính là, lúc ấy, trái tim anh lại có một trận hoảng sợ khó hiểu, liều mạng muốn nắm chắc chút gì, cho nên nói câu đó: "Tôi dường như quên nói cho cậu biết một chuyện vui khác..."
Nguyên nhân hoang đường này, từ lúc vừa mới bắt đầu, anh liền hiểu.
Bản thân chỉ nghĩ đùa mà thành thật, đơn giản như vậy mà thôi.
...
Vãn Vãn có thai, cậu được làm chú rồi.
Những lời này giống một cơn lốc xoáy, cuốn lấy, phá hủy thế giới của Giang Diệc Hãn.
Anh thích một người sẽ bất chấp tất cả, nhưng mà...
Đã muộn, thật sự là đã muộn...
Cho dù anh đau lòng không muốn thua như thế nào đi nữa, không thừa nhận cũng không được, anh hai lấy ra lợi thế của mình thì anh đã bại trận quân lính tan rã.
Nếu không, cậu nghĩ rằng tại sao chúng tôi lại vội vàng đi đăng kí kết hôn như vậy, hôn kỳ lại không công bố ra bên ngoài? Vãn Vãn xấu hổ, sợ nhiều người biết cô có con mới cưới, cho nên, chúng tôi sẽ chờ đến khi sinh đứa bé ra mới bổ sung hôn lễ.
Tôi giúp xưởng in ấn có được hợp đồng đầu tiên, Vãn Vãn vui vẻ như con nít, đêm hôm đó chúng tôi đều uống nhiều hơn mấy chén...
Chúng tôi chính là từ ngày đó bắt đầu qua lại.
Lời nói của Giang Thiệu Cạnh từ bốn phương tám hướng vọt tới, ở trong đại não của anh một lần lại một lần cất lên.
Làm cho anh đầu đau muốn nứt.
Ngực nghẽn lại đến cơ hồ hít thở không thông, đau đến muốn phá hủy tất cả.
Sau đó, anh không nhớ rõ mình tại sao có thể đi ra từ trong gian phòng đó, ý thức duy nhất anh lưu lại, chính là nơi đó đã không còn là "Nhà" của mình nữa, cười đến vô cùng điên cuồng, không biết cười bao lâu, cười đến mức cổ họng anh cũng khàn cả rồi.
Sau đó, anh ngồi lên xe, hô hoán bạn bè khắp nơi, tất cả mọi người trong danh bạ điện thoại gần như đều bị anh nhắn tin gọi đến, mọi người cũng nhận được điện thoại anh muốn mời đối phương uống rượu.
Cuối cùng, có bao nhiêu người tới, bao nhiêu người nói xin lỗi không thể tới với anh? Anh không biết. Cũng không biết mình rốt cuộc uống bao nhiêu, uống đến mức cuối cùng, trực tiếp nằm thẳng ở trên quầy bar.
Bạn bè tới đón anh, nhất định sẽ rất xui xẻo.
Bộ ngực anh tức giận, tuyệt vọng, rất mãnh liệt, không biết có thể đánh người hay không...
"Hãn thiếu gia, tỉnh!" Mặt trời mùa đông chiếu vào trên mặt anh, có người đang gọi tên anh.
Có ai, mềm mại nắm tay anh.
Người gọi anh, cầm tay anh, là ai? Đầu đau như muốn nứt, Giang Diệc Hãn giùng giằng tỉnh lại.
Bốn phía, hoàn cảnh vô cùng xa lạ, giống khuê phòng ai đó.
Anh quay mặt sang, nhìn thấy một đôi mắt trắng đen rõ ràng.