Chương 29: Tô Vận, anh yêu em
Editor: peeWan
______________________
Mấy ngày tiếp theo, Tô Vận bận đến mức chân không chạm đất, không chỉ cô mà cả bệnh viện đều như thế, không ngờ có mấy vị lãnh đạo trùng hợp cùng nhập viện, trong đó có một vị lãnh đạo lớn bị bệnh tim.
Bởi vì bận rộn, Tô Vận cũng không để tâm đến mâu thuẫn với Tưởng Mộ Thừa, nhưng Tưởng Mộ Thừa lại biểu hiện rất tích cực, ngày nào hết giờ làm việc cũng đến đón cô, còn báo cáo chuyện gặp Hạ Kiều với cô, nói rằng về sau sẽ không gặp lại nữa.
Tô Vận cảm thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn đối xử lạnh nhạt với anh.
Mãi đến tối thứ Sáu, Tô Vận rảnh rỗi thở một hơi, 7 rưỡi tối mới kết thúc phẫu thuật, Tưởng Mộ Thừa có cuộc họp video, chín giờ mới xong để qua đón cô.
Ngồi trên xe, Tưởng Mộ Thừa thắt dây an toàn cho cô, hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Tô Vận nhìn thẳng, mặt không biểu cảm trả lời anh: "Ăn rồi."
Tưởng Mộ Thừa nhìn cô, thử hỏi: "Có muốn đi dạo phố không? Anh đi với em."
Tô Vận lắc đầu: "Em hơi mệt."
"Vậy giờ mình về, cho em nghỉ ngơi sớm chút."
Dọc đường đi hai người không nói gì, trong xe rất yên tĩnh, nhưng không hề có áp lực, Tưởng Mộ Thừa chăm chú lái xe, Tô Vận nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, loại cuộc sống này giống như đôi vợ chồng già.
Sau khi về biệt thự, Tưởng Mộ Thừa nói bảo mẫu nấu lại đồ ăn tối, Tô Vận mới ăn cơm tối, bây giờ chưa đói, yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.
Tưởng Mộ Thừa lúc ăn cơm rất ít nói chuyện, Tô Vận ôm đầu nhìn anh ăn một cách hứng thú, Tưởng Mộ Thừa gắp một con mực đến bên miệng cô: "Ăn một miếng đi, mùi vị không tồi."
Con mực đã đụng đến miệng cô rồi, nhưng Tô Vận vẫn rụt cổ lại, ghét bỏ nói: "Không ăn."
Tưởng Mộ Thừa lắc đầu, tự mình ăn mực.
Bảo mẫu đưa cho cô một ly sữa ấm: "Tiểu thư Tô, đay là sữa hoa cúc. Nếu cô không thích, tôi sẽ hâm cho cô một ly sữa tươi."
"Không cần, cám ơn." Tô Vận ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, hớp một ngụm, hương vị vô cùng đặc biệt, đây là lần đầu cô uống sữa hoa cúc.
Cô nhớ khi còn nhỏ, cậu vẫn thích hâm sữa cho cô với Nịnh Nịnh uống trước khi ngủ.
Khi đó điều kiện kinh tế không cho phép, ngoại trừ những chi tiêu cơ bản nhất trong gia đình và tiền chữa bệnh cho mợ thì đồng lương của cậu chẳng còn bao nhiêu, vậy mà mỗi ngày vẫn đặt một bịch sữa tươi, cô và Nịnh Nịnh mỗi người nửa ly.
Nịnh Nịnh lúc nào cũng đổ một ít sữa qua ly của cô, nói là chị cao nên uống nhiều một chút.
"Mấy ngày nay em quen việc chưa?" Tưởng Mộ Thừa đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô.
Tô Vận hoàn hồn, gật đầu: "Cũng ổn."
Tưởng Mộ Thừa 'ừ' một tiếng, lại dặn dò cô: "Sau này cố gắng giữ khoảng cách với Phó Minh Diễm, bệnh viện nhiều người phức tạp, Viên Dĩnh cũng không phải người tốt, vì vậy không cần thiết phải gây rắc rối khó giải thích."
Tô Vận lẳng lặng liếc nhìn anh, biết tối hôm đó anh đã nhìn thấy Phó Minh Diễm, trong lòng chắc chắn khó chịu, bây giờ đang muốn lên lớp dạy dỗ cô.
Không nghe thấy giọng cô, Tưởng Mộ Thừa nhướn mày, "Em nghe không?"
Tô Vận trợn mắt: "Không nghe."
Tưởng Mộ Thừa bất mãn nhìn cô, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn, biết cô giận mình, trong lòng hơi hoảng một chút, nhất thời không muốn ăn, đặt đũa xuống, không nói gì nhìn cô.
Tô Vận cũng không có việc gì, mắt nhìn quanh quất nhưng không thèm để ý đến anh.
Tưởng Mộ Thừa lấy khăn ướt lau khóe miệng: "Tô Vận, anh nhìn em dọn dẹp!" Một câu hai ý.
Tô Vận nhìn anh một cái, không nói gì, thản nhiên bắt đầu uống sữa, Tưởng Mộ Thừa đứng dậy, cầm lấy cái ly trên tay cô, nhấp một ngụm sữa.
Tô Vận ngẩng đầu, lời lên án còn chưa nói ra, Tưởng Mộ Thừa nâng cằm cô lên, lấp kín miệng cô lại, anh đẩy hết sữa vào miệng cô.
Sữa uống vào miệng bị ép nuốt xuống, khi chảy ra ngoài, Tưởng Mộ Thừa dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, vẻ mặt chưa kết thúc đâu.
Tô Vận dùng sức đấm vào ngực anh, "Tưởng Mộ Thừa, anh buồn nôn thật!"
Anh nói: "Buồn nôn thế nào, lát nữa em phải đi ngủ đấy." Nói xong lại cắn môi dưới của cô một lát, khi buông ra thì uy hiếp cô: "Xem lát anh xử lý em thế nào."
Tô Vận hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.
Ăn cơm xong, Tô Vận phải lên lầu tắm rửa đi ngủ, Tưởng Mộ Thừa qua thư phòng.
Sau khi tắm rửa xong, Tô Vận nằm trên giường lại không ngủ được, rõ ràng mệt, nhưng não lại rất hưng phấn.
Cô trằn trọc, lăn qua lộn lại trên giường, như con cá nhỏ bị rán, rán mặt trước mặt sau đã gần chín mà vẫn không có cảm giác buồn ngủ.
Dứt khoát ngồi dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong màu sắc rực rỡ, bên trong toàn là bcs, lần đầu tiên ở đây, anh đặc biệt đến hiệu thuốc để mua, không ngờ lại mua nhiều như vậy.
Cô đếm một chút, hai mươi chín cái, cộng với hộp mở hôm trước là ba mươi hộp, anh định xếp một quầy hàng à?
......
Mười rưỡi, Tưởng Mộ Thừa mới xử lý xong mail công việc liền tắt đèn trong phòng làm việc, đi ra ban công hút một điếu thuốc, vừa dập tắt tàn thuốc, điện thoại liền vang lên.
Người gọi là Hạ Kiều.
Tưởng Mộ Thừa ấn tắt không do dự.
Tin nhắn của Hạ Kiều lập tức gửi qua: [Đại ca, mau nghe đi, không là Tô Vận gặp chuyện đấy!]
Liên quan đến Tô Vận, Tưởng Mộ Thừa không hề có nguyên tắc gì, dù trước đó đã hứa với Tô Vận không liên lạc với Hạ Kiều, bây giờ đã trôi lên chín tầng mây.
Điện thoại lại vang lên, Tưởng Mộ Thừa trực tiếp nhấn nút nghe.
Hạ Kiều đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Anh Tư, trước đây Tô Vận có ở Thượng Hải không?"
"Ừ."
"Anh biết bao nhiêu về quá khứ của cô ấy?"
Tưởng Mộ Thừa cũng không giấu diếm: "Biết hết, bỏ đi một số chi tiết."
"Nếu như vậy, em có thể nói cho anh biết, nếu anh không biết quá khứ của cô ấy, em cũng không biết phải nói với anh thế nào. Tối hôm đó lúc nhìn thấy cô ấy, em thấy rất quen nhưng không nhớ rõ lắm. Mấy ngày nay em đang phân loại vụ án, bất giác nghĩ đến cô ấy, sau khi nghĩ lại, em có biết cô ấy."
Không biết vì sao, Tưởng Mộ Thừa có dự cảm không tốt, khẩn trương hỏi: "Cô biết cô ấy?"
"Ừ, trước đây em từng tham gia một bữa tiệc với chồng cũ, cô ấy ở đó, cô ấy đi cùng với... Một người đàn ông hơn 50 tuổi, nghe nói khoảng thời gian đó, cô áy... Thường xuyên đi với nhiều người đàn ông khác nhau... Nhưng giống như cô ấy tự nguyện, chắc là bị ai đó ép buộc. Hôm đó sau khi bữa tiệc kết thúc, bọn em có đến club, trong phòng riêng ở club, có rất nhiều đàn ông chuốc rượu cô ấy, còn bị... Còn bị một gã say rượu đánh... Hơn nữa... Dù sao cũng khiến người ta rất đau lòng. Em cũng chỉ thấy được một lần, còn những lần em không thấy thì sao? Dù sao nghe chồng cũ em nói, khoảng thời gian đó Tô Vận rất khổ sở..."
Tay Tưởng Mộ Thừa cầm di động run rẩy, trong bản điều tra của trợ lý Khương không hề có chi tiết này, hắn hỏi: "Cô có chắc không nhận nhầm người không? Hôm đó Tô Vận thấy cô lại không có phản ứng gì."
"Em không nhận nhầm. Cô ấy không nhận ra em cũng là bình thường, lúc đó em còn tóc dài, lai trang điểm. Tối hôm đó cô ấy mặc đồ gợi cảm, có thể nhìn thấy cô ấy rất lo lắng, không biết đi theo ai, lại bị nhiều người nhìn chằm chằm đùa cợt như vậy, cô ấy làm gì có tâm tư nhìn những người phụ nữ khác. Sau đó lúc ở quán bar cô ấy bị choáng, em không chịu nổi mới kéo cô ấy qua, nhưng chồng cũ nói em đừng xen vào, nói là nói là người đánh là đại thiếu gia của Viên gia, em họ Viên Dĩnh."
Sau khi dừng lại, giọng nói của Hạ Kiều rất trầm, xen lẫn bất lực: "Bọn không chỉ đánh người mà còn chụp ảnh, lúc đó em còn thắc mắc tại sao lại muốn chụp ảnh, bây giờ mới thấy có gì đó không đúng. Anh Tư, vụ án của chúng ta liên quan đến Viên gia, sớm muộn gì mấy bức ảnh cũng sẽ bị lộ, anh nghĩ xem nên làm gì."
Tưởng Mộ Thừa cảm thấy ngực đau âm ỉ, "Bây giờ cô đến nhà tôi ngay!"
"Vì sao?"
"Nói hết toàn bộ chi tiết cô biết cho tôi."
Hạ Kiều ngáp một cái, "Em mệt lắm, ngày mai đi, đến nhà anh nhiều không thích hợp, Tô Vận mà biết còn tưởng em đến tuyên thệ chủ quyền."
"Hạ Kiều, đừng để tôi nói lần thứ hai!"
"Anh nói ba lần em cũng không đến! Em cũng có nguyên tắc có cốt khí được không? Sao có thể để anh gọi đến là đến đi là đi được chứ! Hơn nữa, bây giờ em đang ở Thiên Tân, muốn đến chỗ anh phải mất hai ba tiếng, đầu óc em