Gạo Kê và Đào Doãn Phàm vẫn tiếp tục trêu ghẹo Tưởng Mộ Thừa nhưng anh lười để ý đến họ.
Anh uống thêm một bát canh nóng nữa mới cảm giác được nhiệt độ quay lại cơ thể mình.
Bàng Gia Hoà ngồi yên lặng bên cạnh Đào Doãn Phàm, mặc kệ hai người phụ nữ kia nói gì, cô ta cũng chỉ liếc mắt đưa tình nhìn Tưởng Mộ Thừa.
Mấy năm nay cô ta đã gặp nhiều, quen nhiều và yêu mấy người đàn ông.
Nhưng dù là ai, vẫn chỉ có Tưởng Mộ Thừa mới khiến cô ta mê muội, động lòng như thế này.
Cô ta nhịn không được tưởng tượng nếu mình được một người đàn ông như vậy yêu chiều thì sẽ cảm giác như thế nào? Hơn nữa, hẳn trên giường lại càng tuyệt hơn ấy nhỉ?
Bàng Gia Hoà vừa nghĩ vừa lộ ra khuôn mặt thẹn thùng như thiếu nữ mới yêu.
Giọng cô ta mềm oặt: “Anh tư, bọn em cũng ăn một chút rồi, anh có muốn gọi thêm đồ không?”
Nói như thể quen thuộc nhau lắm.
Tưởng Mộ Thừa nhíu mày, giọng điệu xa cách: “Cảm ơn cô Bàng, tôi không cần.”
Anh quay mặt sang Tô Vận: “Anh muốn đi vệ sinh, em đi cùng không?”
Tô Vận: “……”
Loại câu hỏi này chỉ dành cho mấy đứa con gái khi đi học rủ nhau lúc giờ giải lao, tớ muốn đi WC, cậu đi cùng không?
Chuyện đó là bình thường, bởi vì sẽ cùng nhau đến WC nữ.
Nhưng Tưởng Mộ Thừa hỏi câu này thì khiến người ta dở khóc dở cười.
Tưởng Mộ Thừa không kiên nhẫn lắm, anh không chờ cô trả lời đã lập tức kéo cô đứng lên: “Đi cùng anh một chút.”
Tưởng Mộ Thừa không hề đến nhà vệ sinh, mà anh kéo cô vào một phòng ăn riêng khác.
Sau khi mở cửa bước vào, còn chưa kịp bật đèn, anh đã đem cửa khoá trái lại, rồi ép Tô Vận lên tường hôn nồng nhiệt.
Anh so với ngày thường dùng sức nhiều hơn, Tô Vận bị anh hôn có chút đau.
Anh hôn một lúc lâu mới buông cô ra, chống trán mình lên trán cô: “Xin lỗi em.”
Tô Vận ôm eo anh, lắc đầu liên tục.
“Anh vốn nghĩ sáng mai sẽ nói em biết, nhưng không ngờ chuyên cơ của anh hai lại hạ cánh sớm hơn.
Một tiếng trước anh mới biết là mẹ anh tới đây rồi, không nghĩ rằng em đi dạo phố lại gặp ngay bà, nên không nói cho em biết trước.”
Anh vuốt ve mặt cô: “Trước khi anh tới có bị uỷ khuất gì không?”
Tô Vận dựa vào ngực anh: “Dì đối với em khá tốt, lúc trước em hơi bối rối, không nghĩ tới mẹ anh khác với trong tưởng tượng của em.
Trước mặt Bàng Gia Hoà bà vẫn đối xử suy nghĩ cho em.”
Lúc này trong lòng Tưởng Mộ Thừa mới vơi đi lo lắng.
Tô Vận sợ đứng lâu ngoài này sẽ không phải phép, thúc giục Tưởng Mộ Thừa mau đi toilet rồi trở lại chỗ ngồi.
Tưởng Mộ Thừa không chịu đi, tiết kiệm thời gian để hôn cô thêm một lúc nữa.
Kết quả là vừa ngồi trở lại không lâu, anh lại đứng dậy đi toilet.
Đào Doãn Phàm trêu chọc nói có phải ngày nào cũng phải ngồi họp trực tuyến nên mệt mỏi quá độ, thận hư rồi?
Tô Vận chột dạ, đôi tai hồng cả lên.
Trong lúc ăn, mọi người vẫn luôn nói về con trai của Gạo Kê nên bữa ăn này tương đối coi là nhẹ nhàng.
Ăn cơm xong, Gạo Kê ồn ào muốn đi mua quần áo mới.
Tưởng Mộ Thừa liếc nhìn Tô Vận, biết nếu cô đi cùng Bàng Gia Hoà sẽ không được tự nhiên, anh liền nói: “Mẹ, con và Tô Vận về trước, 10 giờ con phải mở họp.”
Gạo Kê phất phất tay: “Thôi về đi, về nhanh, xem hai người ân ân ái ái cháu chịu không nổi.
Cháu và Gia Hoà đi cùng bà là được rồi.”
Đào Doãn Phàm biết thừa tâm tư nhỏ trong lòng con trai mình, bà đương nhiên phải cho anh mặt mũi, liền nói công việc quan trọng hơn, bảo bọn họ về trước cẩn thận.
Tưởng Mộ Thừa lại hỏi: “Tối nay mẹ ở đâu? Mẹ đi mua sắm xong con bảo tài xế đón.”
“Không cần, Thẩm Lăng sẽ đón mẹ, tối nay mẹ muốn ở với Nhiên Bảo, cuối tuần sẽ đến chỗ con.”
Sau khi chia tay bọn họ, Tưởng Mộ Thừa nắm tay Tô Vận xuống tầng.
Cả người Tô Vận thả lỏng, nhìn anh nói: “Về nhà anh nấu món gì cho em đi.”
“Em chưa no?”
“Tự nhiên thấy đói bụng.”
Tưởng Mộ Thừa cười cười, nói được, anh không vạch trần cô, biết tối nay cô căng thẳng đầu óc rồi.
Bọn họ không đi thang máy mà đi cầu thang bộ.
Không gian ở đây rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Đột nhiên Tô Vận nói: “Hay mình đi qua khu thời trang nam đi?”
“Em muốn mua quần áo cho anh?”
“Ừm, mua cho anh thêm áo, tí nữa ra ngoài sẽ rất lạnh.”
Tưởng Mộ Thừa: “Cũng không lạnh đến thế.”
Tô Vận đương nhiên không tin, mới vừa nãy người anh lạnh như đóng băng lại rồi, còn dám nói là không lạnh.
Cô biết anh nói vậy là để cô bớt áy náy.
Có thể là do sợ chẳng may gặp lại mẹ mình và Bàng Gia Hoà, Tưởng Mộ Thừa chỉ vào một cửa hàng, chọn đại một chiếc áo khoác rồi cho cô trả tiền.
Sau đó, anh kéo cô sang khu bán đồ phụ kiện.
“Anh còn muốn mua gì?”
“ừm, mua cho em khăn quàng và mũ.
Tối nay đèo em về bằng xe điện.”
Tô Vận nghe vậy, khoé mắt cong lên vui vẻ, so với lúc trước anh tặng cô hoa hồng, giờ cô còn vui vẻ hơn.
Cô lắc lắc tay Tưởng Mộ Thừa: “Anh biết đi xe điện?”
Cô nghĩ người như anh có lẽ chỉ đi xe đạp lúc còn nhỏ thôi.
“Không ăn thịt heo nhưng phải nhìn heo chạy rồi chứ?
“……”
Tưởng Mộ Thừa muốn kể nhiều về câu chuyện đau lòng một tiếng trước với chiếc xe điện.
Lúc anh mượn xe điện, anh không nghĩ gì nhiều, bảo vệ toà nhà có hướng dẫn qua cách đi, dạy đâu là tay ga, đâu là phanh, bảo anh đi thử trước trong khuôn viên công ty đã.
Bởi vì không có thói quen bóp phanh bằng tay, anh đã đâm thẳng vào bồn hoa bằng đá trước sảnh công ty.
Một đám bảo vệ chạy quây lại, tuy ngoài miệng bọn họ đều nói những lời quan tâm nhưng anh biết thừa trong lòng cười cợt anh ngu ngốc…
Sau khi tập vài vòng, anh liền lao như điên trên đường.
Sở dĩ anh có thể nhanh như vậy đến nhà hàng là vì anh chạy xe vào làn đường riêng của xe buýt.
Anh phi ngay trước đầu xe buýt, tài xế xe buýt còn liều mạng ấn còi liên tục.
Lúc ấy không chỉ có tiếng còi xe buýt chói tai, mấy chiếc xe ô tô khác đi trên đường cũng ấn còi theo.
Lúc ấy anh không có thời gian để ý mấy chiếc xe kia, nhưng nếu anh không nhầm thì hẳn mấy người lái xe đó quen biết anh, hơn nữa còn là quan hệ thân thiết.
…
Tưởng Mộ Thừa mua khăn quàng, mũ, khẩu trang, găng tay xong liền kéo tay cô rời đi.
“Anh đi chậm một chút.” Tô Vận gần như phải chạy theo sau anh.
“Anh vừa nhìn thấy mẹ với Gạo Kê đi về phía này.”
Tô Vận: “…..” Sao sợ mẹ mình như vậy chứ?
Ra ngoài trung tâm thương mại, nhìn thấy chiếc xe điện