"Chú An, chú An, làm sao cái này không đứng vững được ạ?"
"Chú An, chú An, nó không kêu nữa, chú xem giúp con với."
"Chú An, chú An..."
Trong căn nhà nhỏ tràn đầy giọng nói của Bình Bình.
Hôm nay Bình Bình xuất viện, Tằng Nhược An đưa bọn họ về nhà.
Về tình về lý thì bọn họ phải mời Tằng Nhược An một bữa cơm.
Nhưng dụng cụ trong nhà bếp của bọn họ vẫn chưa có đủ, đến bát đũa cũng chỉ có ba cái, không còn cách nào khác Viên Miêu đành phải gọi đồ ăn bên ngoài về.
Trong không gian chật chội này, Tằng Nhược An không để ý, anh ta vẫn ngồi lên chiếc ghế hỏng chơi đùa với Bình Bình.
Sau khi Viên Miêu sắp xếp xong các hộp thức ăn lên thì gọi hai người bọn họ đến ăn cơm, nhìn thấy Tằng Nhược An thì cô xin lỗi nói: "Thật ngại quá, bây giờ điều kiện của tôi chưa đủ để mời anh ăn một bữa cơm hoàn hảo, xin lỗi anh."
Tằng Nhược An không để ý nói: "Không sao, như này không phải tốt rồi à? Khi ở nhà anh cũng thường xuyên ăn thức ăn bán ở bên ngoài?"
Lôi Diệp nói: "Không thể nào? Mẹ cậu cho cậu ăn thức ăn ở bên ngoài à?" Nói xong, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy không được thoải mái lắm.
Tằng Nhược An nói: "Cháu đã dọn ra ngoài sống, bà ấy không thể kiểm soát được cháu nữa."
Lôi Diệp "À" một tiếng, rồi xoay người buộc lại yếm cho Bình Bình.
Viên Miêu rót coca cho mọi người, cô còn không quên cho một ít coca vào cốc của Bình Bình, rồi rót một ít nước, sau đó cô giơ cốc lên: "Nhược An, cám ơn anh.
Nếu như không có anh, thì không biết bây giờ Bình Bình sẽ ra sao."
Tằng Nhược An nâng cốc lên nói: "Làm sao em lại nói vậy? Nhiệm vụ của bác sĩ chính là cứu sống những người bị thương, hơn nữa chúng ta còn là bạn bè."
Lôi Diệp thở dài nói: "Hài, bây giờ chỉ có cậu muốn làm bạn bè của chúng tôi."
Viên Miêu nói một tiếng "Mẹ", sau đó cô gắp thức ăn cho Bình Bình.
Tằng Nhược An mỉm cười nói: "Cô, cô suy nghĩ nhiều rồi, ai cũng sẽ có khó khăn, trôi qua là tốt rồi.
Cháu nhìn thấy bây giờ Miêu Miêu rất tốt, mọi người nghĩ tích cực và lạc quan lên, sớm muộn gì cô và Bình Bình cũng có cuộc sống tốt hơn."
Lôi Diệp nhìn Bình Bình, trong ánh mắt có sự tự hào: "Tôi đã nuôi dạy được một cô con gái tốt."
Bình Bình quay sang nhìn Viên Miêu nói: "Mẹ, con thì sao? Con là con trai ngoan của mẹ đúng không?"
Mọi người đều bật cười, Viên Miêu sờ đầu cậu bé nói: "Tất nhiên, tất nhiên con trai ngoan của mẹ."
Lôi Diệp hỏi: "Nhược An, cậu chưa lập gia đình à?"
Tằng Nhược An liếc nhìn Viên Miêu rồi nói: "Cháu vẫn chưa."
Lôi Diệp gật đầu một cái: "Cậu là người tốt, nên phải lựa chọn thật kỹ."
Viên Miêu cũng không nói gì.
Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, Bình Bình chạy tới chạy lui chơi đồ chơi do Tằng Nhược An tặng, nhìn căn nhà sôi động như vậy, Lôi Diệp bùi ngùi nói: "Đã lâu rồi tôi chưa có cảm giác này, đã năm năm rồi." Vừa nói bà ấy vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Viên Miêu vỗ lưng bà ấy rồi nói: "Mẹ."
Tằng Nhược An nói: "Cô à, cô đừng buồn, không phải những chuyện này đã trôi qua rồi sao?"
Viên Miêu nói: "Đúng vậy, bây giờ con đã có công việc chính thức, sau này chúng ta sẽ không phải làm việc vất vả như trước nữa.
À, đúng rồi, mẹ, con chưa nói với với mẹ.
bản sơ yếu lý lịch con nộp đã được chấp nhận.
Lần trước con quay về Vân Thành vì chuyện của Bình Bình, đã nhân tiện đi phỏng vấn, kết quả không tệ lắm, người ta đã chọn con."
Tằng Nhược An liếc nhìn Viên Miêu một cái, thấy vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, giống như cô đang nói về chuyện gì đó rất bình thường.
Lôi Diệp vui mừng nói: "Thật sao? Tại sao con không nói sớm?"
"Lúc đó, con chưa nghĩ là mình sẽ trúng tuyển.
Hôm nay bên đó mới gọi điện thông báo cho con.
Nhưng vì chuyện xuất viện mà con quên mất."
"Ha, chuyện vui, đây là chuyện vui." Lôi Diệp tươi cười như hoa nói: "Đáng lẽ ra con nên nói chuyện này sớm hơn.
Nào, chúng ta uống chút nữa, mẹ phải uống một chút coca."
Bình Bình chen vào nói: "Cháu cũng vậy."
Mấy người uống xong, Viên Miêu nói: "Chính là bên kia muốn tuần sau con bắt đầu đi làm."
"Tuần sau, gấp gáp như vậy?"
"Đúng vậy.
Hôm nay đã là thứ tư rồi."
"Không có việc gì, con đi đi, chuyện ở nhà mẹ lo cho."
"Vậy Bình Bình thì sao? Thằng bé mới xuất viện.
Nếu như con trở về Vân Thành, mọi người có đi về đó với con không?"
Lôi Diệp giật mình nói: "Hả, chúng ta mới ở đó chuyển sang đây.
Bây giờ lại quay về? Sớm biết như này thì chúng ta không trả nhà nữa."
Viên Miêu nói: "Trả vẫn phải trả.
Bây giờ Bình Bình vẫn trong giai đoạn phục hồi sức khỏe, chắc chắn chúng ta không thể ở căn nhà đó được nữa."
"Mẹ thì không làm sao, đó chỉ là chuyển từ nơi nơi sang nơi khác, tốn tiền thôi."
Tằng Nhược An vừa định mở miệng nói thì Viên Miêu đã dùng đũa gắp cho anh ta một cái cánh gà, rồi gắp cái khác cho Lôi Diệp: "Mọi người chia nhau ăn hết đi, nếu để thừa lại thì nó không còn ngon nữa."
Chờ Viên Miêu dọn dẹp bát đĩa và lau bàn, Tằng Nhược An ngồi một lúc rồi mới nói đi về, Viên Miêu nói: "Tôi tiễn anh về." Tằng Nhược An nói không cần, nhưng Viên Miêu nói: "Đúng lúc tôi cũng đi xuống đổ rác."
Hai người đi vứt rác, Tằng Nhược An nói: "Mấy người thật sự định về đó?"
Viên Miêu bình thản nói: "Tôi còn sự lựa chọn nào khác à?"
"Nếu không, thời gian này anh sẽ chăm sóc Bình Bình giúp em?"
Viên Miêu lắc đầu nói: "Làm sao có thể để cho người khác chăm sóc con trai của mình.
Với lại mấy năm trước tôi đã thiếu nợ anh, cho nên tôi không thể làm vậy?"
"Em không quay về nhà nhìn một chút à?"
Viên Miêu nhìn chằm chằm về phía trước một lúc rồi nói: "Nhìn cái gì nữa? Dù sao có nhìn thì nó vẫn như vậy."
"Em thật sự không định nói chuyện của Bình Bình cho Chư Nhất Hành biết?"
Viên Miêu lại lắc đầu nói: "Anh ta không cần biết đến sự tồn tại của Bình Bình."
Tằng Nhược An dừng lại, anh ta nhìn cô.
Viên Miêu thấy thế thì hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Miêu Miêu, em thay đổi rất nhiều.
Bây giờ em là người rất quyết đoán, cũng rất..." Anh ta không nói tiếp.
Viên Miêu bật cười nói: "Cũng có thể tôi đang nói dối, đúng không? Không còn cách nào.
Khi tôi thật sự muốn sống một cuộc của mình thì tôi phát hiện nếu tôi không mạnh mẽ, không quyết đoán, không nói dối thì không thể nào sống được.
Đặc biệt là những chuyện như thế này, tôi không thể nào nói thật với mẹ mình."
"Miêu Miêu..."
"Nhược An, Viên Miêu mà anh biết đã không còn nữa rồi, nên anh cũng không cần tìm