Viên Miêu đổ đậu tây vào trong chậu, quay người nhìn anh ta: “Anh ấy biết rồi.
Còn có chuyện gì không? Chư tổng là muốn cho anh ấy biết, hay là không muốn anh ấy biết?”
Sắc mặt của Chư Nhất Hành thay đổi rõ ràng, anh ta giơ tay một cái, hất điện thoại rơi xuống đất, rồi đóng sầm cửa lại rời khỏi phòng bếp.
Cách làm mì xào cũng không phức tạp, làm rất nhanh liền có thể đi ra ngoài.
Chư Nhất Hành không thích ăn trứng gà, bởi vì nó quá tanh.
Hai người đều không thích ăn thịt, nhiều dầu mỡ quá.
Vì vậy, trước kia hai người thường ăn hải sản tươi, cắt đậu tây thành những hạt lựu nhỏ, sau đó đem đi hầm.
Sau đó cắt thêm một hoặc hai đĩa đồ ăn nguội, rất đơn giản, đây là bữa ăn phổ biến của hai người trước đây.
Buổi trưa hôm nay cũng giống như buổi hôm trước vậy, cô dùng ngao và đậu tây hầm, mì là mì sợi được làm thủ công mua trong siêu thị, món nguội là dưa chuột trộn với rau, và đĩa còn lại là lá cần tây.
Cô cho mì và rau vào, sau đó cô đem từng món thức ăn để lên bàn, để một đôi đũa sạch, kêu một tiếng: “Chư tổng, có thể ăn cơm rồi.” Sau đó cô liền vào phòng bếp, dọn dẹp bát đũa, đứng ở trươc sửa sổ, hướng ra ngoài trông về phía xa.
Bây giờ đã là buổi trưa, mưa cũng nhỏ hơn rồi, xúi phía xa có chút màu trắng, mưa của mùa thu, luôn có một phần không khí lạnh lẽo.
Mưa của mùa thu khiến cho người ta nhớ lại rất nhiều chuyện, sau mấy chuyện buồn, từ từ, nỗi buồn cũng vơi, trở nên êm dịu và lắng xuống.
Viên Miêu đang đứng nhìn ra phía ngoài, cũng không biết sau lưng cô, cũng có người đang nhìn cô.
Chư Nhất Hành ăn xong cơm từ lúc nào, Viên Miêu cũng không có để ý.
Trước kia khi hai người còn đang ở chung với nhau, lúc ăn cơm, Chư Nhất Hành không thích nói chuyện.
Ăn cơm chính là ăn cơm, ăn nhanh, và kết thúc cũng nhanh.
Viên Miêu ngược lại luôn nói chuyện, anh ta ăn xong lâu rồi, cô vẫn ngồi ăn.
Khi đó anh cũng không giục cô, chỉ là đang ngồi, nhìn xung quanh.
Khi đó cô luôn trách anh ít nói, không nghe cô nói chuyện, và anh ta cũng không nói gì, chẳng qua sau này cô vẫn giống ngày xưa, nhưng từ từ cô cũng đã quen.
Viên Miêu đi ra dọn dẹp bát đũa.
Còn thừa lại một chút mì sợi, Chư Nhất Hành thường ăn nửa bát.
Anh ta không có kêu cô lấy thêm mì, cô cũng không chủ động gắp thêm mì vào.
Chỗ mì sợi phải đổ đi, cô liền ăn hết.
Rửa xong bát đũa, lau bếp, cô đặt từng món một vào tủ lạnh.
Mới đi ra ngoài, đã hơn một giờ chiều.
Chư Nhất Hành không có ở phòng khách, theo thói quen sinh hoạt, anh ta không ngủ trưa, chắc lúc này đang ở phòng làm việc.
Tối hôm qua ngủ không ngon giấc, hiện tại đầu óc có chút choáng váng, cô rất muốn nghỉ ngơi, rất muốn về nhà.
Nghĩ tới Bình Bình, cô cảm thấy có hàng ngàn mũi tên đâm vào lòng của cô.
Cô khẽ kéo cửa, và cửa đang bị khóa, cô nhìn khắp nơi, không thấy chỗ nhập mật khẩu.
Nhưng cô rất muốn về nhà.
Cửa sổ cách mặt đất không hề cao, chớp mắt một cái, nhất thời cô muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng lại quên mất.
Cửa là do anh ta khóa, chính là khóa giúp cô, cô cần gì lúc sáng phải đối đầu với anh ta.
Viên Miêu suy nghĩ rất lâu, hay là đi về phòng bếp, đóng cửa lại, kéo ghế xuống, nằm ở trên bàn ăn, vốn chính là suy nghĩ làm sao để về nhà, lại không nghĩ rằng mình ngủ quên mất.
Trong giấc mơ, cô thấy mình trở về nhà, ở cùng một chỗ với Bình Bình.
Và không có Chư Nhất Hành.
Ngay cả khi cô đang nằm mơ, Chư Nhất Hành đi tìm cô ở khắp nơi, khi mở cửa ra thấy cô đang nằm ngủ trên bàn anh, sững người một lúc, sau đó đi ra ngoài cầm thêm một cái áo đắp lên cho cô, những cô vẫn không mơ thấy Chư Nhất Hành.
Viên Miêu bị cảm giác không thoải mái làm cho tỉnh dậy.
Vốn dĩ là bị cảm, cộng thêm khi nằm ngủ sấp lại càng khó chịu hơn, càng không thoải mái.
Cô để ý quần áo trên người, thật bất ngờ, sau đó cô đứng dậy, đặt chiếc ghế về vị trí cũ.
Chư Nhất Hành đúng là ở trong phòng làm việc, Viên Miêu nghe thấy tiếng: “Mời vào.” sau đó, lấy hết can đảm đẩy cửa ra: “Chư Tổng.”
Chư Nhất Hành vẫn chằm chằm nhìn vào máy vi tính: “Có chuyện gì sao?”
Viên Miêu giơ chiếc áo trong tay lên: “Cảm ơn anh.
Tôi có thể để áo ở chỗ nào?”
“Tùy cô,”
Viên Miêu trầm mặc một chút: “Vậy, tôi có thể đi về được chưa?”
Chư Nhất Hành ngẩng đầu lên, hai đôi mắt trắng đen nhìn cô: “Đi đâu?”
“Về nhà của tôi.”
“Nhà của cô?”
“Đúng vậy.”
Chư Nhất Hành không nói gì.
“Chư tổng, mẹ của tôi không được khỏe, Bình Bình vẫn còn nhỏ, tôi….”
“Đừng nhắc đến đứa bé đó ở trước mặt tôi.”
Viên Miêu không biết tại sao anh ta không thích Bình Bình, cô nghĩ đến một khả năng, trong lòng nhất thời có chút sợ hãi.
Nhưng rồi cô nghĩ, không thể nào.
Nếu Chư Nhất Hành biết Bình Bình là con của anh ta, tuyệt đối sẽ không phản ứng như thế này.
Hoặc là anh ta sẽ cướp thằng bé đi, hoặc là bóp cổ thằng bé cho đến chết, không thể nào giống như bây giờ.
Cô liền thả lỏng.
“Điện thoại di động của tôi bị hỏng, không thể gọi điện thoại cho người nhà, mong Chư tổng suy nghĩ.”
Chư Nhất Hành vẫn nhìn cô.
Viên Miêu cúi đầu, không nói lời nào.
“Nếu như cô có thể nhớ mật mã trên cửa, cô có thể mở cửa.” Anh ta nói.
Viên Miêu nhanh chóng nói: “Không, tôi đã tìm rồi, không có chỗ để nhập mật khẩu.”
Anh ta lại hỏi ngược