Viên Miêu trốn ở trong lối thoát chữa lửa, sắp tới buổi trưa, Chư Nhất Hành gọi điện thoại cho cô.
“Tôi đã nói cô không được ở trong lối thoát chữa lửa nữa hay sao?” Anh ta nói.
Viên Miêu lạnh lùng hỏi: “Anh có chuyện gì không?”
“Cô ra ngoài đi.”
Viên Miêu tắt điện thoại, mở cửa ra, thấy Chư Nhất Hành đứng ở trước cửa lối thoát chữa cháy.
Cô lùi về phía sao một bước: “Anh muốn làm gì?”
Chư Nhất Hành có vẻ sảng khoái: “Tôi muốn ăn cơm.”
“Vậy anh đi đi, đi từ từ, tôi không tiễn.”
“Hôm nay tôi muốn ăn món khác, cô đi cùng với tô.” Anh ta nói xong liền đi ra.
Cô đứng yên ở đó: “Tôi không đi, đây không phải việc của tôi, tôi còn có chút chuyện khác.”
Anh ta liền nói: “Cô có đi hay không?”
Viên Miêu hận ta anh muốn chết, nhưng không thể không đi.
Chư Nhất Hành đưa cô đi xa một chút, anh ta quen chỗ đi vào, muốn thuê một phòng riêng, nhưng bị nói là đến hơi muộn, không còn phòng.
Chư Nhất Hành nhíu mày, Viên Miêu tìm một cái bàn trống ngòi xuống, Chư Nhất Hành cũng đi theo rồi xuống, gọi món liên tục, người phục vụ ghi món liên tục.
Viên Miêu lấy điện thoại ra, tiếp tục nhìn tài liệu trong phần ghi chú.
Chư Nhất Hành cũng rất yên lặng, nhìn điện thoại di động của mình.
Điện thoại của hai người giống y hệt nhau.
Thức ăn liên tục được mang ra, Viên Miêu nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, không nói nên lời.
Chư Nhất Hành không quan tâm: “Ăn nhiều một chút, gầy quá, cảm giác rất xấu.”
Viên Miêu vừa gặm cánh gà, lúc tức giận sẽ nhả cánh gà ở trên đĩa, Chư Nhất Hành đã ăn hết đĩa thịt của mình: “Sau này cô có thể tới phòng tập thể dục với tôi, chỉ một thời gian, sẽ béo lên.”
Viên Miêu im lặng, ăn cơm của mình.
Có tiếng gọi điện thoại, là của Lôi Diệp.
Chư Nhất Hành liếc mắt, anh thu thu lại tầm nhìn của mình, Viên Miêu rời chỗ ngồi đi nghe điện thoại.
“Miêu Miêu, Bình Bình vẫn luôn khóc từ sáng đến giờ, con mau nói chuyện với thằng bé đi.”
“Mẹ.” Bình Bình vừa nói vừa khóc, làm Viên Miêu cũng đau lòng theo: “Bình Bình, sao con lại không ngoan vậy?”
“Bình Bình muốn mẹ.”
“Không phải nói chuyện với mẹ rồi Bình Bình phải ngoan sao? Không phải mẹ đã nói hai tuần nữa sẽ trở về với Bình Bình sao?”
Bình Bình bắt đầu khóc.
Thằng bé vừa khóc, ánh mắt của Viên Miêu có chút chua xót.
“Ngoan nào Bình Bình, mẹ phải đi làm, đi làm để kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền mua đồ chơi cho Bình Bình.”
“Bình Bình không muốn đồ chơi, Bình Bình muốn mẹ cơ.”
Mẹ con đồng tâm, máu đặc hơn nước, Bình Bình biết mình được nhận nuôi từ viện mồ côi, nhưng trong lòng thằng bé vẫn luôn yêu quý người mẹ này.
“Bình Bình,” Viên Miêu dụi mắt một cái: “Bình Bình cũng bốn tuổi rồi, sắp trưởng thành là một người đàn ông, một người đàn ông là phải bảo vệ mẹ, làm sao có thể khóc chứ?”
“Con không muốn trở thành một người đàn ông” Giọng nói của Bình Bình có chút nghẹn ngào: “Bình Bình muốn ở bên cạnh mẹ cả đời.”
“Bình Bình.” Một tay cô cầm điện thoại, Viên Miêu quay đầu lại, sợ hãi kêu to: “Chư ——” cô dùng tay che miệng mình lại.
Giọng của Chư Nhất Hành không tốt lành gì: “Bình Bình đúng không?”
“Ai vậy?”
“Tôi đây cũng lớn lên từ viện mồ côi, không có gì là không làm được, tự mình ăn cơm, tự mình uống nước, tự học tập, lạnh tự biết mặc quần áo, đói tự biết kiếm cơm ăn.
Đừng giống như đàn bà vậy, chỉ biết khóc lóc.”
Tim của Viên Miêu như ngừng đập, tay chân lạnh như băng.
Cô muốn kêu Chư Nhất Hành trả điện thoại cho cô, nhưng cô không dám lên tiếng; muốn giật điện thoại lại, lại sợ chọc giận Chư Nhất Hành khiến anh ta sẽ nói điều gì đó không tốt, không thể làm gì khác hơn là nhìn anh ta cầu xin.
Chư Nhất Hành còn nói: “Khóc là dễ dàng nhất, nhưng không giải quyết được vấn đề gì.
Tự mình học tập cho giỏi, tự đọc sách, tìm việc gì đó để làm, ăn thật nhiều cơm, ngủ ngon, tập thể dục thật tốt, không có việc gì đừng để cho mẹ của con lo lắng.”
Nói xong, anh ta tắt điện thoại, kéo Viên Miêu: “Đi về ăn cơm.”
Viên Miêu đang hoảng sợ nên tay chân mềm nhũn ra, bị anh ta kéo một cái, như vừa tỉnh lại trong giấc mơ, còn không biết anh ta đã tắt điện thoại hay chưa, vẫn sửng sốt, nói nhỏ: “Anh trả điện thoại lại cho tôi.”
Chư Nhất Hành yên lặng, kéo cô đi.
Hai người một người kéo một người cố gắng thoát ra, đột nhiên có tiếng kêu: “Nhất Hành.”
Viên Miêu nghiêng đầu, là Tằng Nhược Cẩm.
Cô bất mãn nhìn hai người bọn họ, đi tới, nắm lấy tay của Chư Nhất Hành, đem hai người tách ra, ánh mắt đầy căm hận nhìn Viên Miêu: “Cô bám lấy anh Nhất Hành làm gì?”
Chư Nhất Hành cụp mắt xuống, làm ra vẻ như thể chuyện này không liên quan gì đến anh ta.
“Viên Miêu, tại sao cô không biết xấu hổ vậy? Chuyện lần trước anh trai của tôi rất đau lòng, rõ ràng chuyện của cô và anh Nhất Hành đã xong rồi, nhưng cô cứ bám lấy anh ấy.”
Chư Nhất Hành vẫn làm ra dáng vẻ xem trò vui, Viên Miêu nói: “Nhược Cẩm, đừng nói chuyện khác, tôi sẽ trả cho cô một phần tiền trước, có được hay không? Số tiền còn lại, tôi sẽ từ từ trả.
Tôi tính qua…”
“Không được,” Tằng Nhược Cẩm tức giận nói: “Cô chính là một người lừa đảo.
Cái gì mà bán thông tin cho tôi, thậm chí còn lừa tôi tìm giường bệnh cho cô, thật ra thì cô chính là muốn mượn tiền của tôi, một mặt muốn lợi dụng tôi để lại gần anh của tôi.
Cô biết rõ anh trai của tôi làm việc ở bệnh viện khoa tim mạch của Giang thành đúng không? Cô biết rõ cô tìm tôi, và cô cũng tìm anh ấy, cho nên cố tình giả bộ đáng thương, để tiếp cận anh ấy, có phải hay không?”
Sắc mặt của Chư Nhất Hành đen lại.
“Năm đó lúc còn đi học, cô chính là ở giữa hai người bọn họ lúc ẩn lúc hiện, cô làm như tôi không biết sao? Năm đó cô còn nhận bức thư tình của anh trai tôi.”
Viên Miêu không giải thích được: “Tôi nhận bức thư tình của Tằng Nhược An lúc nào?”
“Cô còn muốn chối sao?” Tằng Nhược Cẩm tức giận nói: “Cô đừng chối, là tôi đưa, cô cũng không có trả lại.
Chính là cô nhận bức thư tình