Ngày hôm sau, khi Viên Miêu còn đang ngủ, nghe thấy tiếng ho khan liền bật dậy, quả nhiên thấy mẹ đang ho đến mức mặt đỏ ửng.
Viên Miêu rót một ly nước đưa cho mẹ, vỗ nhẹ sau lưng, mãi một lúc sau Lôi Diệp mới ngừng.
Bà cảm mạo nhiều ngày rồi, vì muốn tiết kiệm tiền nên không chịu uống thuốc, càng không chịu đến bệnh viện.
"Mẹ đánh thức con à." Lôi Diệp áy náy.
"Không sao đâu mẹ." Viên Miêu không để bụng.
Những ngày sống trong tù đã làm cô rơi vào trạng thái thần kinh suy nhược, nghe thấy tiếng động liền tỉnh giấc.
Mặc dù đã mấy năm trôi qua, đôi khi tỉnh giấc, cô vẫn là nghĩ rằng mình đang trong tù, mất nửa ngày mới có thể nhớ ra mình đang ở đâu.
Bữa sáng là món bánh màn thầu nguội ngắt vì bếp ga trong nhà không bắt được lửa.
Cái bếp này là hàng second-hand nên chỗ đánh lửa thỉnh thoảng lại hư.
Viên Miêu xem mãi một lúc vẫn không sửa được.
Loại này là bếp kiểu cũ nên từ lâu đã không còn bán linh kiện thay thế, Viên Miêu sau nhiều lần thử hết cách này đến cách khác vẫn không được nên cô bất đắc dĩ phải ra ngoài mua cái khác.
Gần nhà là nơi người lao động nhập cư tập trung sinh sống nên thị trường hàng second-hand tương đối phát triển.
Lúc đang đứng trong chợ, Viên Miêu nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin chào."
"Viên Miêu?"
"Ai vậy ạ?"
"Đừng giả vờ, cô còn không biết tôi à? Tằng Nhược Cẩm đây."
Quả thật Viên Miêu giả vờ, cô biết đối phương chính là Tằng Nhược Cẩm.
Ngẫm lại mới thấy trước đây mình sống quá nhàm chán rồi nên mới xem Tằng Nhược Cẩm là đối thủ.
Giữa hai người luôn ngầm cạnh tranh nhau: kiểu tóc của ai đẹp hơn, quần áo của ai thời thượng hơn, giỏ xách của ai mới là bản giới hạn, hoặc ai mới có thể chiếm được trái tim của Chư Nhất Hành.
Do đó, khi gia đình cô xảy ra chuyện, Tằng Nhược Cẩm mới nói, “Tôi từng hỏi cô anh Nhất Hành sao có thể kết hôn với cô được chứ, lý do chính là thế này đây.”
Đó là ngày cô chờ Chư Nhất Hành lâu thật lâu nhưng anh không đến.
Trời mưa to lắm, cô lại không cầm theo ô nên cả người ướt đẫm.
Mà lúc ấy, Tằng Nhược Cẩm, với vẻ mặt khinh thường, mặc một chiếc váy vàng sặc sỡ, ngồi trong một chiếc xe vàng sặc sỡ.
Chính những lời ấy đã khiến cô phát điên, đi thẳng đến phòng ngủ của Chư Nhất Hành.
Tình cảm thời niên thiếu nhiều sâu nặng, nhưng kỳ thật, có nhất thiết phải như vậy không?
“Việc gì?”
Tằng Nhược Cẩm hừ một tiếng, “Chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Viên Miêu dứt khoát đồng ý, “Được.”
Rất nhiều năm rồi Viên Miêu không đến một nơi xa hoa như vậy.
May mắn cho cô, ở những nơi thực sự cao cấp, trừ khi trần truồng thì cho dù khách hàng mặc quần áo không sang trọng họ vẫn sẽ nhận vào.
Cùng lắm thì có sự phân biệt trong cách phục vụ, hoặc sẽ dòm ngó một chút và đương nhiên rồi, những cái liếc mắt ấy chưa chắc đều có ý tốt.
Tằng Nhược Cẩm đang khuấy cà phê, thấy Viên Miêu tới nhưng không động đậy cơ thể dù chỉ một chút.
Nhìn thấy Viên Miêu phảng phất vẫn còn nét ưu nhã giống năm đó đang bình tĩnh ngồi xuống, cô ta cố tình hỏi, “Thế nào? Lâu rồi không tới đây ư?”
“Đúng vậy.”
“Bây giờ cô thẳng thắn thật đấy.”
“Không có gì để tôi không thành thật cả.”
“Cô uống gì? Ha, không cần lo lắng, tôi trả tiền.”
Viên Miêu cười, “Một ly nước sôi để nguội.”
“Ôi chao, đây chính là có chí khí sao? Đáng khen.”
“Không có gì, tôi biết ở chỗ này dù cho uống nước sôi để nguội vẫn phải trả tiền.
Tôi uống vì đấy là thói quen trong nhiều năm.
Đương nhiên, với tôi mà nói, những món khác cũng mắc thật.”
Tằng Nhược Cẩm nghiêng đầu, nhìn cô đầy nghi hoặc.
Việc tối hôm qua trên đường về Chư Nhất Hành không nói lời nào khiến Tằng Nhược Cẩm còn cho rằng Viên Miêu chỉ đang giả vờ, hôm nay quan sát, rõ ràng vẫn như vậy.
“Cô đừng hòng qua mặt tôi.”
Nước được mang đến, Viên Miêu lịch sự cảm ơn, uống một ngụm rồi mới trả lời, “Tại sao tôi phải qua mặt cô kia chứ?”
Tằng Nhược Cẩm hừ một tiếng, tiếp tục khuấy cà phê.
Hai người đều như vậy nên bầu không khí dần trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng, vẫn là Tằng Nhược Cẩm nói trước, “Cô nhận thức rõ ràng về sự thất bại của mình, thật hiếm thấy.
Nếu đã như vậy chúng ta cũng không cần quanh co nữa.
Cô hẳn cũng biết, giữa cô và Nhất Hành không có khả năng, về cơ bản không cùng một cấp bậc.”
Cô ta nói xong thì nhìn Viên Miêu.
Viên Miêu không trả lời, chỉ nhìn vào cốc nước của mình.
“Này, tôi đang nói với cô đấy.”
“Sao cơ? Nếu cô biết tôi và anh ta không có khả năng thì cô sốt sắng làm gì?”
“Cô! Ai sốt sắng chứ?”
“Vậy hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi… tôi thường xuyên đến công ty của Nhất Hành nên không muốn thấy cô.”
“À.”
Tằng Nhược Cẩm đợi một lúc, không nhịn được lại nói, “Cô nói gì đi chứ.”
Viên Miêu cười với cô ta, trong nụ cười không mang theo ý thù địch nào, “Nói thật, Tằng tiểu thư, tôi chỉ cần một công việc có thể giúp tôi chăm sóc gia đình thôi.
Tôi cảm thấy cô suy nghĩ nhiều rồi.”
Tằng Nhược Cẩm như bị nói trúng tim đen, “Ai nghĩ nhiều chứ? Tôi nói rồi, tôi chỉ chê cô phiền phức, không muốn thấy cô mà thôi.”
Viên Miêu nhún vai, “Vậy bây giờ cô muốn tôi làm gì?”
“Cô không được đến đó làm.”
“Lý do?”
“Bởi vì tôi ghét cô.”
Viên Miêu ra chiều suy nghĩ, “Quả thật tôi cũng không muốn đi, dù sao đó cũng là chồng cũ của tôi.
Vừa phải ở cùng một mái hiên, vừa phải làm cấp dưới cho anh ta, thật sự có đôi chút bối rối.
Nhưng mà,” cô dừng một chút, “Tôi muốn kiếm tiền nuôi gia đình.
Cô cũng biết đấy, tôi không có tiền.”
“Hừ,” Tằng Nhược Cẩm lạnh lùng nói, “Biết ngay trong mắt cô chỉ có tiền.” Giọng điệu không che giấu sự khinh thường, “Nói đi, bao nhiêu tiền cô mới chịu từ bỏ?”
“Một triệu.”
*Một triệu tệ tương đương với hơn 3 tỷ 270 triệu VNĐ.
“Cái gì? Viên Miêu, cô điên à?”
“Sao nào? Cô cảm thấy Chư Nhất Hành không đáng giá một triệu?”
“Đừng có thừa cơ lừa gạt!”
“Tôi lừa gạt sao? Nếu cô chinh phục được anh ta rồi thì việc gì phải tìm đến tôi?”
“Cô!”
“Tôi có thể tặng kèm chút bí mật của Chư Nhất Hành.”
“Bí mật?” Tằng Nhược Cẩm ngờ vực.
“Ví dụ như … Chư Nhất Hành thích tư thế nào.”
Mặt Tằng Nhược Cẩm đỏ ửng, “Đồ hạ lưu, sao tôi phải biết mấy thứ đó?”
Viên Miêu nói nhẹ nhàng, “Mấy thứ đó… tôi e rằng rất nhiều mỹ nhân sẵn sàng bỏ hơn một triệu để biết đấy.
Cô thật sự không