Viên Miêu lùi về phía sau một bước: “Sao anh không nói với tôi thằng bé học ở đây sớm hơn?”
“Không phải là em không muốn thấy anh?”
Viên Miêu không muốn trả lời anh ta.
Anh ta chăm chú nhìn cô: “Có lạnh không? Làm sao ra ngoài lại không đội mũ?”
Viên Miêu không trả lời anh ta.
“Buổi tối cùng ăn với nhau nhé?”
“Không, mẹ tôi còn đang chờ tôi.”
“Vậy anh sẽ đưa Bình Bình đi?”
Viên Miêu lại lùi về phía sau một bước, giọng điệu đã hoàn toàn trở lại bình thường: “Không, không cần, mẹ tôi….”
Anh ta tiến thêm một bước, dùng ngón trỏ xoa xoa cằm cô: “Đừng nói lời mất hứng như vậy, một chút chuyện, không cần nói ra miệng.” Viên Miêu đang muốn nói gì đó, nghe được tiếng chuông, liền nói: “Bình Bình tan học.” Cô đi tới trước cổng trường mẫu giáo hai bước, Chư Nhất Hành cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là đi lên đứng sau vai phải cô một chút, mặc dù động tác không có thân mật, nhưng hơi thở của anh ta có mặt ở khắp mọi nơi.
Viên Miêu không lên tiếng lẳng lặng đi sang một bên, anh ta nhìn cô một cái: “Muốn anh ôm em sao?”
Viên Miêu im lặng, cũng không nhìn anh ta.
Anh ta lại đứng lên, cô trừng mắt nhìn anh ta, anh ta cười, ghé ở bên lỗ tai cô: “Anh phải để Bình Bình quen với hình ảnh chúng ta đứng cùng nhau trước.” Viên Miêu muốn nói gì đó, nghe được một tiếng kêu lanh lảnh: “Mẹ.”
Nhìn thấy Viên Miêu, Bình Bình rất phấn khích, quên cả quy tắc của thầy cô, dù không có bắt tay người bạn nhỏ, lên tiếng chào Viên Miêu.
Viên Miêu cũng quên chuyện dây dưa với Chư Nhất Hành, phấn khích dơ tay lên vẫy.
Những người bạn nhỏ đứng xếp hàng ra trường, Viên Miêu ngồi xổm xuống, giang tay ra: “Bình Bình.”
Bình Bình chạy tới: “Mẹ,mẹ.” Ôm cổ Viên Miêu.
Viên Miêu ôm chặt thằng bé: “Con trai, con ngoan, con muốn giết mẹ sao.” Cô dùng sức hôn một cái: “Con trai ngoan.”
Bình Bình ôm cô, đôi mắt lấp lánh: “Mẹ, mấy ngày nay, con cũng rất nhớ mẹ.”
“Phải không? Sao không gọi điện thoại cho mẹ?” Viên Miêu nhất thời quên mất mình đã tắt điện thoại của Chư Nhất Hành.
“Là mẹ không có nghe điện thoại.”
Viên Miêu sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Chư Nhất Hành, thấy nụ cười của anh ta.
Viên Miêu quên mất lạnh lùng: “Anh làm sao không nói với tôi, Bình Bình tìm tôi?”
Chư Nhất Hành làm ra vẻ trông như mây và gió nhẹ: “Vậy anh nên nói như thế nào? (Đoạn này cv là 诸一珩一幅云淡风轻的样子: Chư một hành một bức vân đạm phong khinh dáng vẻ, mình cũng không biết edit sao nữa)
“Anh sẽ không nhắn tin?”
“Ồ, hóa ra anh có thể gửi tin nhắn cho em trong tương lai.” Anh ta cầm điện thoại lấy ra: “Vậy em có thể vượt qua xác minh Wechat của anh không?”
Giọng của Viên Miêu không tốt: “Anh lấy Wechat của tôi từ đâu? Tằng Nhược An cho?”
“Đừng nhắc đến anh ta với anh.” Chư Nhất Hành nói: “Anh muốn giải quyết với em, còn cần anh ta? Anh đã bỏ trái tim của mình ra làm gì?”
Viên Miêu liếc nhìn anh ta một cái, mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn là cầm lấy điện thoại ra, kiểm tra xác minh, sau đó bỏ vào trong túi.
“Thật sự không cho anh lên ngồi một chút?”
“Không.”
“Chúng ta phải đối mặt.”
Viên Miêu liếc nhìn Bình Bình: “Những chuyện này, sẽ nói sau.” Sau đó lại kéo Bình Bình: “Tới đây, Bình Bình, tạm biệt ba.”
“Tạm biệt ba.”
Dưới ánh mặt trời lặn, hai mắt Chư Nhất Hành hai mắt tối sầm lại sáng ngời: “Được rồi, vậy em đưa thằng bé đi, những chuyện khác, anh sẽ nghĩ cách.”
Có thể nhìn ra, Bình Bình rất phấn khích, dọc đường đi, không ngừng cùng Viên Miêu nói chuyện phiếm, liên tục nói không ngớt.
Viên Miêu hỏi: “Mấy ngày nay, cùng sống với….
Ba được không?”
“Vâng.” Quần áo của Bình Bình đã được đổi mới rực rỡ hoàn toàn, nhưng cặp sách vẫn là cô mua.
“Ai mua quần áo cho con?”
“Là ba ạ.”
“Ba của con còn mua quần áo sao? Chính anh ta?”
“Vâng.” Ba đưa con tới trung tâm mua sắm, nói với dì nhân viên bán hàng, theo vóc người của con, lấy tới một bộ.” Viên Miêu nghẹn ngào, làm sao cô có thể quên, Chư Nhất Hành ngày xưa không bằng nay.
Viên Miêu đột nhiên nói ra: “Ba của con thật lãng phí.”
“Vâng, con cũng cảm thấy quá tốn tiền.
Nhưng mà ba nói, mẹ mua đồ cho ba cũng là như vậy, chỉ cần thấy đẹp, nói mua liền mua.”
Trong lòng Viên Miêu không vui.
Hai người trò chuyện suốt, trở về nhà.
Cô định không bấm chuông cửa, tự mình mở cửa.
Bình Bình nhảy vào: “Bà ngoại.”
Viên Miêu căng thẳng nhìn Lôi Diệp, cô cũng không có xấu hổ, chỉ nhẹ giọng nói: “Con về rồi ạ.”
Bình Bình lấy trong cặp ra bông hoa nhỏ màu đỏ: “Bà ơi, đây là mấy ngày trước trường mẫu giáo tặng cho con.
Con đặc biệt để lại cho bà.”
Lôi Diệp liếc nhìn Viên Miêu, nét mặt Bình Bình cười tươi như hoa, trong lòng Lôi Diệp cảm động, bà nhận lấy, cũng nhẹ nhàng nhận lấy: “Ừ, cảm ơn cháu, cháu có tâm.”
Trong lòng Viên Miêu buông xuống một hòn đá, cô cảm kích nhìn Lôi Diệp, nụ cười dịu dàng nói: “Bình Bình thật tốt, còn biết tặng quà cho bà nội nữa.”
Bình Bình được khen gợi, cũng rất đắc ý, nhưng thằng bé rất khiêm tốn: “Vâng, là ba