Trời về khuya, luồng gió heo hút thổi bay đi những lá cây ngọn cỏ ven đường từng đợt, từng đợt như muốn nuốt chửng đi chút ấm áp cuối cùng của trời thu còn sót lại.
Khoảng mười hai giờ đêm, trời mưa rả rích kèm theo hơi buốt đặc trưng của khí đông, trên đường phố lúc này đã chẳng còn mấy ai ngoài vài ba hội nhóm dân chơi hay lác đác mấy ông chú grab cố gắng những chuyến xe cuối cùng.
Tại một quán phở bò đông khách bậc nhất thành phố X
- Cẩm Ngọc, cô dọn hết bàn đi
Trương Cẩm Ngọc vừa mới tháo chiếc tạp dề cất vào tủ để chuẩn bị ra về thì tiếng của anh chủ vang lên.
Cô chống chế
- Anh à, em hết ca rồi mà.
- Cô dọn đi rồi tôi tăng lương cho cô, đằng nào cũng muộn rồi.
Nghe thấy hai chữ tăng lương, Trương Cẩm Ngọc lại lấy chiếc tạp dề tiếp tục công việc.
Khách cũng vừa ăn xong được một lúc lâu, chỉ còn lẻ tẻ hai ba thanh niên đi quẩy về tạt qua đây ăn bát phở cho ấm bụng.
Quán ăn khá rộng, khoảng gần năm mươi bàn cả tầng trên lẫn dưới.Trương Cẩm Ngọc dọn xong đống bát này cũng đến gần một giờ sáng.
Trước khi rời khỏi quán cô còn không quên nhắc
- Anh đã nói là tăng lương rồi đó nha, nói lời phải giữ lời
- Biết rồi, tôi không để cô thiệt đâu.
Lúc này đường đã thưa hẳn, thật khác biệt so với dáng vẻ tấp nập ban ngày của nó.
Dường như khi con người ta đi về đêm đều mang một tâm trạng cô độc đến lạ, Trương Cẩm Ngọc cũng không ngoại lệ.
Cô còn nhớ khoảng thời gian trước đây, khi còn nhỏ ở quê cô cũng đã phải đi làm đồng áng cùng mẹ để lo chạy cái nợ cờ bạc của bố.
Bố cô chơi tài sỉu bị thua lỗ, người ta đòi tiền, nếu không trả sẽ chặt tay.
Mẹ cô khóc rất nhiều, bà thậm chí còn quỳ xuống van nài lão chồng nghiện ngập của mình nhưng bố cô đâu có nghe.
Sau khi trả được một phần ba thì bố lại sa vào m@ túy, còn nhớ như in cái ngày bố chìm trong cơn mộng mị, bố như mất lí trí lao vào đánh mẹ, bố lục lọi hết số tiền mà mẹ dành dụm cho ba chị em cô ăn học để đi mua thứ muối khốn khiếp ấy.
Và rồi bố bị công an bắt vào tù, một năm sau thì người ta trả về vì bố mắc ung thư giai đoạn cuối.
Ngày bố ra đi, ông vẫn không quên để lại cho mẹ một món quà khủng.
Đó là số nợ chỉ nghe qua cũng khiến người ta rùng mình.
Là năm tỉ, một con số mà cả đời này Trương Cẩm Ngọc chưa từng mơ tới.
Cuộc đời của mẹ cô thật chua chát khi vướng vào người đàn ông ấy.
Cả đời bà chưa một giây nào được hạnh phúc, chữ tiền làm bà khốn khổ.
Và bây giờ chữ tiền ấy cũng làm đày đoạ cô như cái cách nó đã đối xử với mẹ.
Trương Cẩm Ngọc muốn học đại học để thay đổi tương lai nhưng không có tiền.
Trương Cẩm Ngọc cũng muốn có quần áo đẹp, son đẹp, giày dép mới như chúng bạn nhưng lại không có tiền.
Vậy nên cô phải đi làm, làm mọi cách để có được tiền, để trả nợ, để cho mẹ được vui, cho các em cô được một cuộc sống đủ đầy.
Suốt hai năm qua, cô đi làm tất cả mọi thứ từ những việc bần cùng nhất.
Dù bất cứ ai khinh rẻ thì cô cũng kệ, cô vô cùng tự hào vì đồng tiền của mình làm