Cô nghe cái giá tiền mà khuôn mặt trở nên thẫn thờ, ai mà có ngờ một chiếc áo kia lại bằng bao nhiêu ngày lương chứ.
Dù trong lòng nước mắt đang chảy dài nhưng miệng cô buộc phải thốt ra từ bản thân không bao giờ muốn nói:
- Đ...!được.
Bên kia nhận được câu trả lời thì mãn nguyện lắm, lập tức "thi hành" đúng công việc của một chủ nợ:
- Vậy cô cho tôi số điện thoại đi, làm sao tôi tin lời nói suông được.
Khuôn mặt bất lực lần nữa hiện lên, tay run run lấy điện thoại ra còn miệng thì đọc từng con số miễn cưỡng.
An Chí Khiên nhìn biểu cảm trên gương mặt cô thì cười thầm, đúng thật khiến người ta tò mò muốn khám phá suy nghĩ nội tâm.
Tối đó cô thất thểu bước về nhà trong tâm trạng chán chường.
Khi đi qua đoạn đường của khu trọ cũ, Trương Cẩm Ngọc không kìm được đứng ngắm khung cảnh xưa một hồi lâu.
Cây bằng lăng già vẫn còn đó, vẫn bơ vơ đứng đơn độc giữa trời đông.
Thời gian bây giờ đột nhiên trôi chậm thật, không biết đến khi nào hè mới đến để sắc tím kia phơi mình trong nắng mai.
Hứa Nguyên Khải nói chuyện ăn uống của cả hai vốn dĩ không liên quan nên cô vẫn như thói quen vào tiệm tạp hóa mua vài ba gói mì mang về.
Đối với người như cô mà nói ăn uống cũng chỉ là lấp đầy bụng dạ của mình, đồ ăn ngon mục đích cũng tương tự mà thôi nên cô thà chọn mì gói còn hơn.
Khi về tới nhà, đứng trước cánh cổng tự động kia cô loay hoay không biết mở kiểu gì nên đành gọi điện cho "chồng":
- Anh về chưa, mở cổng giúp tôi với!
- Cả chiều nay cô đi đâu mà giờ mới có mặt ở nhà? Đứng đó đợi tôi, nay tôi tan làm sớm, về ngay đây.
Anh nhanh chóng cúp máy rồi lái xe, một lúc sau ánh đèn và tiếng còi vang lên ing ỏi khiến cô chú ý.
Tên này đúng khùng thật rồi.
Hứa Nguyên Khải xuống xe, anh đập cánh cửa rõ mạnh tỏ vẻ bất mãn, cô nhìn theo hành động của anh ta mà chán không buồn nói.
Cả chiều nay đi làm đã khiến cô mệt mỏi lắm rồi, nếu bây giờ anh ta còn gây chuyện nữa thì thật sự cô sẽ phát điên mất.
Thế nhưng ngoại trừ cái nhìn đầy kì thị ra anh chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ bấm điều khiển sau đó đưa nó cho cô, một vài giây sau cánh cổng tự động mở ra hai người đồng lúc bước vào trong.
Không khí trong nhà yên ắng lạ thường, cô đặt túi mì tôm lên trên bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống.
Anh cũng vô thức nằm xuống ghế sofa, bàn tay day day ấn đường.
Đoán rằng anh vẫn chưa ăn gì nên cô đánh liều hỏi thử:
- Anh có ăn mì không tôi nấu thể cho?
Đáp lại câu hỏi kia là tiếng tặc lưỡi đầy khó chịu.
Vậy thì cô đành ăn một mình thôi.
Một gói mì rẻ tiền được nấu trên căn bếp sang chảnh không biết có ngon hơn bao nhiêu không nhỉ? Trương Cẩm Ngọc bắc nồi nước lên căn bếp phẳng lì, cái này sao lại không có lửa vậy kìa? Cô loay hoay một hồi vẫn không biết cách sử dụng thế nào, mấy đồ hiện đại thế này đúng là làm khó cho cô.
- Vô dụng.
Nghe thôi cũng biết câu nói kia của kẻ nào thở ra rồi, lập tức quay đầu phân trần:
- Tôi đã bao giờ dùng đâu mà biết được!
Anh xoay người cô lại hướng dẫn:
- Bấm nút này, rồi điều chỉnh cái này, với cái này hiều chưa?
- Hiểu rồi.
- Hiểu nhanh đấy, nấu cho tôi một bát nữa, thêm rau thịt trong tủ vào.
Nói dứt câu xong anh lại ra ghế sofa tiếp tục nằm ườn, Hứa Nguyên Khải này lật mặt nhanh thật, đúng là gợi đòn mà.
Cô mở tủ lạnh lấy một ít cải thảo, trứng gà, thịt bò, và mấy con mực trứng rồi đóng lại.
Một lúc sau thì cũng xong xuôi, hương thơm bay trong không khí vô ý thu hút Hứa Nguyên Khải.
Cô tiến lại gần đánh thức:
- Tôi nấu xong rồi, anh dậy ăn đi.
Anh x0a nắn hai bên thái dương để giảm cơn đau đầu chợt kéo đến rồi ra bên nhà bếp ngồi ghế đối diện cô.
Trương Cẩm Ngọc đẩy bát