Hứa Nguyên Khải nguýt cô một cái rõ dài nhưng tay vẫn cặm cụi ghi chép, chỉ là tốc độ trở nên chậm hơn một chút, chữ cũng vì đó mà dễ nhìn hơn vài phần.
Đến bây giờ Trương Cẩm Ngọc vẫn còn bần thần về chuyện tiền bạc nhưng hơn hết cô lại càng không hiểu thái độ sáng nắng chiều mưa của người đàn ông ngồi cạnh là như thế nào.
Đắn đo một hồi, cô nghĩ rằng bản thân nên tự thân vận động để khỏi mắc phải rắc rối thì vẫn hơn:
- Anh đi ngủ đi, tôi sẽ tự soạn phần còn lại.
- Chói mắt thế ai mà ngủ được!
Thì ra do ánh đèn này nên anh mới chủ động như vậy sao? Chi bằng anh ta theo ý kiến lúc nãy của cô thì đã không phải nhọc công thế này rồi.
- Vậy tôi dùng ánh sáng điện thoại, anh đi ngủ đi, mười hai giờ đêm rồi! Thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu.
- Cô ngứa miệng à? Nói nhiều thế!
Đúng là anh ta đang giúp cô nhưng mỗi câu nói thốt ra thật sự khiến cô rất ngứa tiết.
Nếu là người khác có thể đã lãnh đủ một cú đấm của Trương Cẩm Ngọc cô rồi.
Khoảng mười phút sau thì Hứa Nguyên Khải soạn xong giáo án.
Cô không mấy ưa người đàn ông này nhưng lại không thể phủ nhận trí nhớ và cách làm việc của anh ta thực sự hoàn hảo.
Anh đóng sập cuốn giáo án lại, nhanh chóng đứng dậy rồi bỏ cho cô một câu:
- Tắt đèn lên giường ngủ!
- Tôi ngủ sofa!- Cô phụng phịu.
- Không hiểu tiếng người à?
Trương Cẩm Ngọc nghiến răng nghiến lợi dằn lòng nhấn mạnh đây từng là ân nhân của cô, không được phép đấm.
Cô soạn sách vở vào balo, sắp xếp lại bàn ghế rồi tắt điện leo lên giường.
Khi tấm lưng vừa đặt xuống, cô khá bất ngờ khi nó được sưởi ấm một cách kì lạ, có lẽ là kẻ nào đó đã ủ ấm trước cho cô.
Mặc dù không biết anh nhọc lòng như vậy để làm gì nhưng cô vẫn quay sang nhìn anh rồi mỉm cười nói:
- Cảm ơn!
- Nằm một lúc thì thấy gió lùa rét quá nên tôi đổi chỗ thôi!
-...
Có vẻ như đã thức qua khoảnh khắc buồn ngủ rồi nên bây giờ cứ trằn trọc mãi.
Trương Cẩm Ngọc trở mình ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cô nhớ lại thủa bé mỗi tối đều cùng Hạo Nam và lũ em chạy ra ngoài đồng chơi.
Vầng trăng tròn vành vạnh, cơn gió thoảng mát lạnh kéo theo hương lúa mới làm đám trẻ dễ chịu vô cùng.
Chỉ tiếc thời gian tươi đẹp đó đã qua mất rồi.
- Tại cô mà tôi không ngủ được đấy, cô phải chịu trách nhiệm!
Giọng điệu kia làm Trương Cẩm Ngọc như không tin vào tai mình, tên điên này nay giở chứng gì vậy.
- Giờ tôi còn phải dạy anh cách ngủ cơ à?
- Cô kể chuyện cho tôi nghe đi!
- Chịu.
Người đàn ông này đột nhiên biểu hiện lạ làm cô trước đây đã phòng bị nay tấm áo giáp ấy lại càng thêm kiên cố hơn, vừa khó chịu trả lời vừa đưa ánh mắt thắc mắc nhìn anh.
Thế nhưng có vẻ chẳng hề để tâm tới điều đó, Hứa Nguyên Khải thản nhiên cất lời:
- Nếu như người cô từng yêu rất sâu đậm, nay lại phản bội cô thì cô sẽ làm như thế nào?
Ồ, hoá ra anh ta đang tìm người tư vấn tình cảm, được thôi, cô sẽ làm người tốt một lần.
- Vậy thì tôi sẽ buông tay người đó!
- Tại sao?- Hứa Nguyên Khải xoay người đối diện với ánh mắt của người con gái trước mắt.
- Nếu người đó chọn phản bội thì chứng tỏ mối quan hệ hai người đã chẳng thể cứu vãn được nữa rồi.
Trong tình yêu nếu đối phương thật sự không hướng về mình chẳng phải cứ bó buộc nhau sẽ càng đau khổ sao?
Anh trầm ngâm một lát sau đó hỏi lại cô:
- Vậy cứ níu kéo thì sao?
- Tôi cho rằng người đó bị ngu!
Lời nói vô tư kia lọt vào tai Hứa Nguyên Khải không khác gì một câu chửi, khuôn mặt anh cũng đen lại vài phần.
- Nếu như cứ mãi theo đuổi một cuộc tình không có kết quả khác là mua dây tự trói mình, không bỏ thì chỉ làm đau bản thân thôi.
Sau câu nói đó không khí trong phòng rơi vào im lặng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên hai