Bản thân cô thậm chí còn chưa kịp định thần lại thì từ đầu dây bên kia Hứa Nguyên Khải đã lên tiếng rồi, bây giờ chỉ còn cách đâm lao theo lao mà thôi.
- Gì chứ! Anh và tôi có gì để nói đâu!
Hứa Nguyên Khải nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng pha chút trách móc kia thì khẽ nhoẻn miệng cười.
Tâm trạng anh cũng đang không tốt, nói chuyện phiếm với cô cũng là một phương thức giúp giải toả tâm hồn.
- Vậy sao? Tôi tưởng cô đang nhớ tôi!
Cái gì vậy! Tên này nay nổi cơn điên hay sao mà nói những câu mang tính chất nổi da gà vậy chứ!
- Anh bị dở à! Anh đi tôi mừng còn không kịp!
Câu nói này của cô sự thật chiếm tỷ lệ không cao lắm nhưng nhất định không thể để đối phương biết được.
Điện thoại vẫn áp sát tai, anh đưa tay lên chống vào má cố ý vạch trần lời nói dối kia.
- Tôi thấy trên camera khuôn mặt cô có vẻ không vui lắm, uể oải chán nản vô cùng.
Cô nghe xong thì đỏ mặt, trái tim không kìm được mà đập liên hồi.
Có lẽ nào là bởi vì do nói dối nên tim cô không làm chủ được hay không?
- K...không phải, mắt anh có vấn đề nên mới nhìn ra như vậy thôi!
Dù biết thanh minh không có tác dụng nhưng cô nhất định không thể nhận được, nếu thật sự là vậy chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao? Ấy thế mà người đàn ông kia lại chẳng cho cô một chút đường lui, cố ý khẳng định chắc nịch.
- Năm nào tôi cũng khám mắt, mắt tôi rất khoẻ hơn nữa camera nhà tôi dùng loại cao cấp nhất, tuyệt đối không thể sai!
- Vậy là anh theo dõi tôi chứ gì! Thích rồi thì nói luôn đi!
Đánh thẳng vào chỗ ngứa của đối phương, cô muốn xem xem anh ta đối đáp kiểu gì.
- Chẳng qua là tôi nhiều tiền quá nên cần phải tiêu bớt đi, cô ảo tưởng cũng phải có mức độ chứ!
Tút
Tắt máy rồi, người phụ nữ này không cãi lại được thì chơi bài tắt máy sao? Thật đúng là...
Nghĩ tới đây, anh chỉ có thể bất giác bật cười.
Anh không biết sao mình lại vì mấy chuyện cỏn con kia mà tâm trạng đột nhiên tốt lên như vậy, phải chăng là do anh đã dễ tính hơn nhỉ? Ngoài lí do này ra kì thực chẳng có lí do nào thích hợp hơn cả.
An Chí Khiên từ xa đi tới đưa cho anh một cốc cafe tò mò hỏi:
- Giám đốc có chuyện vui sao?
- Khuôn mặt tôi thể hiện rõ ràng vậy à?
Anh chỉ chỉ vào mặt mình hỏi lại trợ lí, bởi từ trước đến nay anh luôn mang nét mặt cương nghị, có vui cũng khó mà phát hiện.
- Em theo anh bao nhiêu năm, anh có vui hay không em lại không biết sao?
Anh cũng thật không ngờ có một ngày tâm trạng của mình thế nào lại có thể bị người khác nhìn thấu, Hứa Nguyên Khải không đáp đứng dậy đi ra ban công.
An Chí Khiên biết anh định làm gì nên cố ý mang một bao thuốc ra cho anh.
Hứa Nguyên Khải thấy vậy thì tiện tay lấy một điếu thuốc châm lửa.
Người trợ lí này theo anh đã lâu, tính ra cậu ta cũng gần hai lăm rồi, vợ con chưa có, nếu Nguyệt Cầm có thể ưng cậu ta, anh sẵn sàng đẩy thuyền.
- Cậu cũng đến tuổi rồi, đã có ai khiến cậu để tâm chưa?
Trên gương mặt của người bên cạnh thoáng hiện ra nét cười, An Chí Khiên cũng không có ý định giấu diếm, anh thẳng thắn đáp:
- Thực ra em có để ý một cô gái, cô ấy rất thú vị.
Bình thường cô ấy cũng không chăm chút bản thân nhiều nhưng anh biết không trong mắt em cô ấy là người con gái đẹp nhất em từng gặp.
Một cái vỗ nhẹ vào vai An Chí Khiên, trước nay người trợ lí này của anh rất ít khi chia sẻ về chuyện nữ nhi tình trường, hôm nay lại nói nhiều như thế khiến anh cũng rất tò mò về cô gái đó.
- Chỉ cần câụ thích ai tôi đều sẽ giúp hết sức mình, cô gái đó có vẻ rất đặc biệt với cậu, cậu quen được cô ấy ở đâu thế!
An Chí Khiên cười ngại ngùng lấy tay gãi gãi đầu lí nhí nói:
- Cũng vô