Trái tim Hứa Nguyệt Cầm đập mạnh dữ dội, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy giống như nắng mai gạt đi bao âu lo muộn phiền của những ngày qua, liệu rằng thời khắc này đây có phải sẽ xua tan mây đen dông tố bộn bề?
- Tùng Quân, cuối cùng em cũng có thể gọi được cho anh rồi, anh ở đâu, em sẽ đến với anh!
Đầu dây bên kia mang theo tiếng thở dài cùng giọng nói trầm thấp:
- Anh nhớ em, em ra khỏi nhà đi, anh chờ em ở đầu đường quốc lộ, em nhớ là đừng để ai biết nha, anh sẽ đưa em đi thật xa, rời khỏi thành phố này.
Hoá ra trong lòng anh vẫn còn có cô, trong khoảng thời gian bị nhốt lại cô chẳng sợ điều gì chỉ sợ anh sẽ vì rào cản của hai gia đình mà chấp nhận buông xuôi.
Không phải cô không tin anh mà cô không tin bản thân mình, bây giờ đây mọi chuyện đã khác, hơn nữa cô còn mang trong mình đứa con của anh chắc chắn tương lai có thể sẽ mở ra một màu hồng mà cô hằng mơ ước.
Có phải chăng khi anh và cô đoàn tụ sẽ sống tại một căn nhà đẹp, trước sân vườn trồng hàng thạch thảo mà cô yêu thích.
Dưới tán cây lớn, anh và cô tựa vào nhau nhìn con cái chơi đùa vui vẻ.
Cứ nghĩ tới tương lai như vậy lòng cô lại dấy lên một niềm hân hoan khó tả.
Hứa Nguyệt Cầm dáo dác ngó quanh dám chắc không có người mới chạy ra khỏi cổng.
Cô không dám chậm trễ mà đi một mạch chẳng dám quay đầu.
Khi đưa ra quyết định này quả thực tâm trạng cô có chút hỗn tạp, cô biết một khi bước chân qua khỏi ngưỡng cửa chính là bỏ lại sau lưng cả một gia đình gắn bó với mình từ nhỏ tới lớn nhưng con của cô cần có bố cô chỉ đành đau lòng gạt đi nước mắt mà tới bên anh.
Bố mẹ có thể cho rằng cô ngông cuồng điên loạn, lời lẽ thế nào cô cũng không muốn quan tâm nữa, ý đã quyết nên chẳng thể làm lại được nữa.
Thế nhưng từ đằng sau lại truyền tới cô tiếng gọi quen thuộc, cô biết đó là ai nên cố gắng ôm bụng chạy thục mạng.
Trần Huệ Như đuổi theo sau càng lúc càng nhanh, tốc độ này khiến cô rất sợ, sợ bà sẽ bắt được.
Con đường tới quốc lộ mỗi lúc một gần, cô dáo dác cố gắng nhìn xem anh đang ở đâu nhưng đến cả bóng dáng cũng không thấy.
Vì đang mang thai nên chạy trong thời gian lâu làm cô thấm mệt, mồ hôi tuôn ra ướt áo, bụng cũng đau nhói từng cơn.
Dù vậy thì bằng mọi cách cô cũng phải tìm được anh.
Từ đầu đường bên kia Hứa Nguyệt Cầm chợt nhận ra người mình mong nhớ bây lâu đang đứng đó, cô phấn khích gọi tên anh.
Dương Tùng Quân nhanh chóng nhận ra liền chạy vội sang đường thế nhưng từ phía xa một chiếc xe tải lao thẳng tới.
Trong giây phút đó cô chẳng kịp nhìn thấy gì nữa, sốc đến gục luôn xuống đường.
...
Khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một gian phòng màu trắng, sặc mùi thuốc khử trùng.
Trần Huệ Như tiến lại gần thở phào nhẹ nhõm.
Như chợt nhớ ra điều gì đó cô vội vàng gắng gượng ngồi dậy hoang mang:
- Anh ấy đâu? Anh ấy đâu? Mẹ ơi anh ấy đâu rồi?
Trần Huệ Như khẽ rơi nước mắt cố gắng trấn an con gái:
-Bây giờ chuyện quan trọng nhất là con phải dưỡng bệnh cho tốt, những chuyện khác sau này hãy nói.
Hứa Nguyệt Cầm như điên loạn mà gào lên:
- Con không quan tâm, mẹ nói đi, anh ấy đâu? Anh ấy đâu rồi? Nếu mẹ không nói con sẽ đi tìm anh ấy.
- Nó chết rồi!
Đôi mắt cô mở rộng, dường như không tin vào tai mình nên ngay sau đó muốn xác nhận lại.
- Mẹ nói dối, anh ấy khoẻ mạnh như vậy sao có thể chứ! Mẹ nói thật đi, anh ấy ở đâu?
- Nó bị xe tải cán chết, xác không còn nguyên vẹn...Nhưng như vậy cũng tốt, sau này con lại trở về với trước đây vô lo vô nghĩ, không cần phải đau khổ nữa, như thế chẳng phải là tốt hơn sao?
Cái gì? Sao có thể chứ? Đây chắc chắn không phải sự thật.
- Nguyệt Cầm, con nghe mẹ nói, con còn tương lai, con còn...
- Mẹ đi đi, con muốn ở một mình! - Cô bị mất kiểm soát, giọng nói lạc cả đi.
Trần Huệ Như nhìn cô con gái đáng thương một lúc rồi bỏ ra ngoài, lúc này đúng là con bé nên một mình, bà tin rằng sớm thôi con gái bà sẽ lại trở lại như trước đây.
...
Từ ngày ở bệnh viện về đến nay cũng hơn một tháng nhưng cô như người mất hồn, ai nói gì cũng không nghe tự nhốt mình trong phòng.
Có những lúc cô lấy điện thoại ra nhìn những bức ảnh cô và anh từng chụp với nhau mà nước mắt khẽ tuôn.
Cô không hiểu nổi tại sao ông trời lại nhẫn tâm với cô như vậy.
Những lúc cô thẫn thờ ngồi trong góc tường lạnh ngắt, anh trai thường lặng lẽ kề bên cạnh lặng im không nói gì mặc cho cô dựa vào vai mình an ủi.
Nhìn cô em gái vui vẻ vô tư ngày nào giờ đây vì tình mà đau khổ chẳng thiết tha muốn sống khiến lòng anh thắt lại.
- Ngày mai anh đưa em đi chơi nhé, em thích đi đua xe nhất không phải sao? Hay là anh đưa em đi du lịch, em muốn đi đâu anh đều sẽ đưa em đi, em muốn gì anh cũng sẽ đáp ứng, Nguyệt Cầm em đừng như thế này nữa được không?
- Vậy anh gọi anh ấy tới gặp em được không? Em muốn gặp anh ấy.
Bầu không khí rơi vào trầm tư, bây