Ba chữ Hứa Nguyên Khải phát ra từ đầu dây bên kia quả thực có trọng lượng.
Nó khiến cơn buồn ngủ trong cô biến mất hoàn toàn ngay lập tức
- À...!Là anh à, chào anh tôi là...
- Không cần giới thiệu đâu, cô chỉ cần nghe tôi nói là được.
Giọng nói trầm ấm nghe tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng lại mang theo hơi hướng lạnh lùng khó gần.
Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi chăm chú lắng nghe
- Về việc cô cần làm chắc Hạo Nam cũng nói hết với cô rồi nên tôi không bàn đến nữa.
Không cần biết cô làm bằng cách nào chỉ cần để bố mẹ tôi căm ghét cô, không chấp nhận cô là được.
Còn vấn đề thời gian thì vào tối ngày kia, cô cho tôi địa chỉ tôi sẽ đi đón cô.
Bố mẹ tôi ghét nhất mấy cô gái hở hang nên tốt nhất cô mặc khoe ra càng nhiều càng tốt.
Về tiền bạc cô đưa số tài khoản tôi chuyển cho cô trước một nửa còn lại xong việc tôi sẽ chuyển nốt.
Như vậy đã được chưa cô Trương.
Âm thanh đều đều phát ra liên tục khiến não bộ phát huy hết công suất để lắng nghe.
Câu nói cuối làm cô giật mình, nhất thời lắp bắp
- Ờ ...!Được, t...tôi sẽ chuẩn bị theo ý của anh.
- Đọc số tài khoản
- Hả- Trương Cẩm Ngọc đứng hình mất mấy giây
- Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của tôi
- 10322xxx
Tiếng tút của điện thoại nhanh chóng vang lên, một lúc sau là tiếng ting.
Nhấc máy lên nhìn, hai mươi lăm triệu được chuyển thẳng vào tài khoản.
Cảm xúc của Trương Cẩm Ngọc lúc này chính là sự vui mừng khôn xiết.
Đúng chỉ có tiền mới làm con người ta được hạnh phúc và không phải lo lắng.
Thật ra cô cũng tò mò không biết người ở đầu dây bên kia nhìn như thế nào, tại sao anh ta sắp đầu ba rồi mà lại chưa lấy vợ, thậm chí để trêu tức phụ huynh còn sắp đặt cả một buổi xem mắt biết chắc kết quả không thành công nữa chứ.
Hay bề ngoài là một tên xấu đau xấu đớn không muốn nguồn gen sau này ảnh hưởng nhỉ? Trương Cẩm Ngọc lập tức lắc đầu, nếu vậy thì anh ta cũng rảnh quá rồi.
Cô chợt nhớ đến cái yêu cầu quái dị ban nãy, Hứa Nguyên Khải nói bố mẹ anh ta ghét con gái ăn mặc hở hang nhưng cô chưa mặc mấy bộ đồ ôm sát body bao giờ, còn lộ cả vùng nhạy cảm nữa, thật tình cô không đủ tự tin.
Thở dài một hơi, đâm lao thì phải theo lao thôi, căn bản Trương Cẩm Ngọc cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Anh ta đâu thuê cô để cô làm theo ý mình chứ.
...
Ngày hôm sau
Sau khi học xong trên giảng đường, Trương Cẩm Ngọc ghé vào một tiệm quần áo nhỏ, cô tìm những chiếc áo hai dây ngắn cũn cỡn, và một chiếc váy ngắn ôm sát.
Ôi, nghĩ đến cảnh set này được áp trên người mình Trương Cẩm Ngọc bất giác đỏ mặt, cô rất ngại những ánh mắt dò xét của người khác cứ nhìn chằm chằm.
Rồi cô lại gạt phắt đi, dù sao mãi mới có dịp thay đổi bản thân chi bằng bung xoã một hôm cho thiên hạ trầm trồ, cô phá ra tiền cơ mà, tội gì không thử.
Chọn thêm một đôi giày trắng để phối cùng set đồ, Trương Cẩm Ngọc nhanh chóng thanh toán rồi ra về.
Cô gọi điện cho mẹ thì biết tin mẹ đã khoẻ nhiều khiến lòng đứa con gái xa nhà an tâm phần nào, thậm chí còn gửi thêm cho mẹ chục triệu để bồi bổ, chỉ để cho mình tiền học phí và tiền trọ, dư ra thêm một chút tiền ăn.
Suy đi tính lại kiếm tiền thì lâu mà tiêu tiền thật chóng vánh, hai mươi lăm triệu tưởng là số tiền lớn nhưng lại bốc hơi nhanh đến mức chưa kịp định thần.
Ngày cô thể hiện sự báo đời của mình cũng nhanh chóng ghé đến, khoảng hơn sáu giờ tối trước căn trọ tồi tàn của Trương Cẩm Ngọc